Editor: May
"Chú??" Trình Thi Đồng hơi ngẩn ra, trong nội tâm lập tức liền hiện ra một dự cảm xấu: "Cố Ninh Thư đâu??"
"Aizz..." Đầu kia điện thoại thở dài một hơi, sau đó Trình Thi Đồng liền nghe được ông thấp giọng nói: "Ninh Thư đã hôn mê vài ngày."
"Bốp" một tiếng, va ly hành lý trong tay Trình Thi Đồng, bỗng chốc liền ngã trên mặt đất.
"Chú...chú... Nói đùa với cháu sao??" Giọng nói Trình Thi Đồng có chút run run hỏi đầu kia điện thoại: "Hai ngày này... không phải Cố Ninh Thư đều có gửi tin nhắn với cháu ư??"
"Đó là..." Giọng nói ba của Cố Ninh Thư có chút gian nan nói với Trình Thi Đồng: "Đó là chú và dì con... Thay thế nó trả lời... trước khi Ninh Thư hôn mê, đặc biệt dặn dò chúng ta đừng nói với cháu bệnh tình của nó, nếu không cháu lại phải lo lắng cho nó, không thể nào nghỉ hè thật tốt."
"Anh... Anh ấy như thế nào rồi??" Trình Thi Đồng chỉ cảm thấy này trong thời tiết tháng tám giữa hè này, toàn thân của mình đều đang lạnh lẽo, cái loại cảm giác này giống như ngâm ở trong hầm băng.
"..." Ba Cố Ninh Thư trầm mặc một lát, sau đó giọng chậm rãi nói: "Tình huống không phải là rất lạc quan... Đồng Đồng, Ninh Thư nó, sợ là chịu đựng không quá mùa hè này..."
Trình Thi Đồng chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều giống như bị biến thành tĩnh âm.
Những tiếng ồn ào máy bay cất cánh, những tiếng nói chuyện líu ríu của các hành khách, tựa hồ bỗng chốc liền cách xa cô.
Cô giống như ở vào trong hoàn cảnh chân không, nghe không được âm thanh khác, cũng nhìn không thấy những người khác.
Thật lâu sau, cô mới tìm về giọng nói của mình, run rẩy nói với đầu kia điện thoại: "Cháu... cháu lập tức tới ngay."
Cúp điện thoại, cô kéo va ly hành lý của mình, giống như điên, chạy vội qua bệnh viện.
Nghiêng ngả chao đảo đến bệnh viện, Trình Thi Đồng lại đứng ở bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt một lần nữa.
Ba mẹ Cố Ninh Thư đang ngồi ở trên ghế hành lang, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi nhìn Cố Ninh Thư nằm ở bên trong.