Editor: May
Cảm giác được ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn mình, anh giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Làm sao??"
"Không làm sao..." Tiểu Thỏ cười cười nói với anh: "Chính là đang suy tư phải viết gì đó cho cậu."
"..." Cận Mặc lại nhìn cô trong chốc lát, cúi đầu, tiếp tục xé giấy.
Ách...
Lớp trưởng quả nhiên lãnh khốc trước sau như một a.
Tiểu Thỏ kéo kéo môi, cúi đầu xuống, cắn đầu bút, nghiêm túc tự hỏi nên viết cái gì.
Sau khoảng mười phút, thầy giáo Hứa hỏi mọi người: "Đều viết xong chưa??"
"Viết - - xong - - - -" Đám sinh viên kéo dài giọng hồi đáp.
"Được, vậy hai bên trao đổi tờ giấy đi." Thầy giáo Hứa gật gật đầu, vỗ tay một cái.
Tiểu Thỏ một tay cầm một tờ giấy gấp tốt, tay phải đưa cho Cận Mặc, tay trái đưa cho Trang Manh Manh.
Đương nhiên, cùng lúc đưa tờ giấy ra, cô cũng thuận tay cầm lại tờ giấy Trang Manh Manh và Cận Mặc viết cho cô.
"Được rồi, hiện tại mọi người mở tờ giấy trong tay ra, xem xem bạn học bên cạnh các em đã viết cái gì cho các em." Thầy giáo Hứa cười tủm tỉm vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người có thể xem tờ giấy.
Những bạn họ ngồi vây quanh kia, lập tức không thể chờ đợi được mở tờ giấy ra.
Loại cảm giác này, có chút giống hồi niên đại chưa có điện thoại chưa có di động, khi đó, mọi người đều là dựa vào viết tín để hai bên trao đổi, ở trong nháy mắt mở giấy viết thư ra đó, lập tức có một loại cảm giác tràn trề mong đợi.
Tiểu Thỏ nhìn hai tờ giấy trong tay mình, suy nghĩ một chút, vẫn là mở tờ củaTrang Manh Manh ra xem trước.
Chỉ thấy mực đen trên giấy trắng, vô cùng đơn giản viết bốn chữ to một dấu chấm than:
Sớm sinh quý tử!