Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 151

Edit: Kurinan

Beta: Linh Ngọc

“Cái tên Trình Thi Đồng kia, chỉ cần thấy ai ưa nhìn một chút thì đều muốn lấy.” Trình Chi Ngôn có phần không muốn nói với Tiểu Thỏ: “Em đừng để ý con bé, vào lễ mừng năm mới cô ta còn nói với anh, cô ta đang buồn phiền việc sau này khi trưởng thành rồi thì phải gả cho Tô Hữu Bằng mới tốt hay gả cho Cổ Thiên Nhạc mới tốt.”

“A ha hắc, cậu ấy thực sự đã nói như vậy với anh??” Tiểu Thỏ nhịn không được vui cười, “Nhưng mà trước đây rõ ràng cô ấy còn nói với em, cô ấy đang nghĩ rốt cuộc là nên gả cho Ngôn Thừa Húc mới tốt hay là gả cho Chu Du Dân mới tốt.”

“Ừ… Cho nên nếu nó nói muốn gả cho người của thầy Dương, cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, em không cần để ý.” Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ trò chuyện một lúc, thì đã đến cổng trường tiểu hóc của Tiểu Thỏ.

Đến cổng trường rồi, Tiểu Thỏ nhảy trực tiếp từ trên xe xuống dưới, vừa vẫy tay với Trình Chi Ngôn, vừa nói “Hẹn gặp lại.”, thì thấy thầy Dương chủ nghiệm lớp từ phía xa đã đi tới chỗ bọn họ.

“Thầy Dương buổi sáng tốt lành!” Tiểu Thỏ lập tức đeo cặp sách vọt tới trước mặt của thầy, hết sức phấn khởi chào thầy.

“Tiểu Thỏ chào buổi sáng!” Thầy giáo Dương híp mắt nhìn cô, đưa tay để lên trên sống mũi và mắt của cô, sờ sờ đầu.

Trình Chi Ngôn một chân đặt ở trên xe, chân còn lại vẫn ở trên mặt đất, quay đầu nhìn thoáng qua thầy Dương.

Tháng sáu mùa hạ trời quang rực rỡ, thầy Dương mặc áo sơ mi trắng, một tay để ở trong túi, một tay vuốt cái đầu mềm mại của Tiểu Thỏ, trên gương mặt thanh tú của anh ta tràn đầy vui vẻ, đúng là tràn đầy thân thiết trong mắt học sinh.

Trình Chi Ngôn trầm mặc trong chốc lát, cứ như vậy ngồi một chỗ trên xe đạp nhìn.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Trình Chi Ngôn, thầy Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua người anh, sau đó cúi đầu cười hỏi Tiểu Thỏ: “Đó là anh trai em??”

“Dạ!” Tiểu Thỏ cố sức gật đầu: “Là anh nước chanh mà em thích nhất!”

“Hôm nay em ấy không đi học sao??” Thầy Dương cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ, lúc này, học sinh trung học đã sớm bắt đầu đi học rồi.

“Anh nước chanh vừa mới thi trung khảo xong, hiện tại đang nghỉ đó!” Tiểu Thỏ cười híp mắt nói với thầy Dương, sau đó cùng với thầy Dương đi tới chỗ của Trình Chi Ngôn.

Chờ cô đi tới bên cạnh Trình Chi Ngôn, thầy Dương mới trêu ghẹo hỏi Tiểu Thỏ: “Trong lớp chúng ta cũng chỉ có em là sau này không ý định gả cho thầy, là vì sao vậy??”

“Đương nhiên là bởi vì anh nước chanh của em rồi!” Tiểu Thỏ vẻ mặt rất tự hào nắm vạt áo sơ mi của Trình Chi Ngôn lớn tiếng nói với thầy Dương: “Sau này khi em lớn lên nhất định phải gả cho anh ấy!”

“À----!!” Thầy Dương kéo dài âm cuối, ánh mắt quét qua một lượt trên người của Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ một vòng, cười hỏi: “Vậy em ấy là bạn trai của em hả?”

“Ách…” Tiểu Thỏ có chút hơi ngẩn ra, sau đó có phần thương tâm cúi đầu xuống, giọng yếu ớt nói: “Bây giờ không tính… Anh nước chanh bảo em còn quá nhỏ, không thể làm bạn gái của anh ấy.”

“Ha ha ha ha…” Thầy Dương nhịn không được cười lên.

Trên gò má của Trình Chi Ngôn có một chút hơi ngượng ngùng.

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nhanh đi lên lớp học đi, lát nữa sẽ bắt đầu vào học.” Sau khi thầy Dương cười qua, nói một tiếng với Tiểu Thỏ, rồi đi về phía trường học.

Tiểu Thỏ xoay người, vẫy tay với Trình Chi Ngôn, lúc này mới đeo cặp sách nhanh nhẹn đi vào trường học.

Trình Chi Ngôn nhìn bóng lưng nhỏ của cô, nhịn không được thở một hơi dài.
Bình Luận (0)
Comment