Editor: Quỳnh Nguyễn
" Lừa chỗ nào? Mau nói cho em biết." Tiểu Thỏ lòng tràn đầy tò mò hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
" Bây giờ còn không thể nói cho em." Trình Chi Ngôn lắc đầu, cười nhạt nói: "Anh không thể nói thư tình của Đồng Đồng cho em, nếu không thì ngộ nhỡ em nói cho nó thì làm sao bây giờ?"
"Không phải đâu?" Tiểu Thỏ đưa tay kéo kéo vạt áo anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh thật đúng là chuẩn bị lừa cháu gái nhỏ đến chết sao? Cái bạn học Cố kia cũng không tệ lắm."
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn cô một cái, cười như không cười hỏi: "Em làm sao mà biết người khác cũng không tệ lắm?"
"Ách... Cảm giác?"
" Loại cảm giác này luôn luôn là không đáng tin."
"Ai nói!" Tiểu Thỏ không phục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: " Giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn nhất rồi!"
"Em là phụ nữ sao?" Trình Chi Ngôn lập tức bị những lời này của cô làm cho bật cười.
"...Anh mới không phải phụ nữ!"
"Anh đương nhiên không phải phụ nữ." Trình Chi Ngôn buồn cười nói: "Em tối đa cũng chỉ tính là cô bé nhỏ, cách phụ nữ còn quá nhiều năm a."
"..."
Chán ghét! Cô không muốn nói chuyện cùng anh nước chanh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp nhăn lại, mất hứng rồi.
"Mất hứng rồi hả??" Trình Chi Ngôn nhận thấy được cô trầm mặc, thấp giọng hỏi.
"Hừ, dù sao ở trong mắt anh em vẫn đều là đứa nhỏ!" Tiểu Thỏ kéo quần áo của anh, hướng tới anh lớn tiếng nói: "Em đã cực kỳ cố gắng trưởng thành, anh còn muốn thế nào!"
"..."
Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút không nói gì.
"Đứa nhỏ thì làm sao, đứa nhỏ cũng sẽ thích một người, thái độ đứa nhỏ đối với tình cảm so với người lớn còn nghiêm túc hơn! Em chính là thích anh nước chanh, đây cùng em là đứa nhỏ hay là người lớn một chút quan hệ cũng không có, chẳng lẽ sau khi em trưởng thành sẽ trở nên không thích anh sao?" Tiểu Thỏ có chút tức giận hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
Trình Chi Ngôn tiếp tục trầm mặc.
" Còn có người nào cho anh bộ dáng lớn nhanh như vậy, chờ đến tháng 11 năm nay anh liền đủ mười tám tuổi, có nghĩa là người trưởng thành theo pháp luật rồi, nhưng mà tháng sau em mới mười một tuổi, vì sao em phải nhỏ hơn so với anh bảy tuổi, rõ ràng mẹ em với mẹ anh là bạn cùng lớp cao trung, rõ ràng hai người lớn như nhau..." Tiểu Thỏ nói xong thanh âm dần dần trở nên có chút uể oải, "Em ghét nhất con số bảy.... Nó làm em với anh cách rất xa...."
Trình Chi Ngôn vẫn không nói gì, thật lâu sau anh mới trầm thấp mở miệng nói: "Tiểu Thỏ??"
"Vâng?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng anh gầy cao ngất, nhẹ nhàng lên tiếng.
" Không nên lo lắng lớn lên, thời gian làm một đứa nhỏ cực kỳ ngắn ngủi, tương lai em lại có thời gian rất dài đi làm một người thành niên, có lẽ em sẽ dùng thời gian cả đời hoài niệm thơ ấu của em, cho nên, hiện tại trong ánh mắt em không cần chỉ có một mình anh, nhìn nhiều phong cảnh xung quanh em, hảo hảo quý trọng thời gian thơ ấu của em." Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp chậm rãi hướng tới cô nói, giọng nói của anh nhẹ nhàng giống như lông vũ rơi xuống.
"Em mới không cần." Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó bĩu môi hướng tới Trình Chi Ngôn ủy khuất nói: "Em đã nghĩ nhanh lớn lên một chút, nhanh đứng ở bên cạnh anh một chút, em ghét nhất bị làm một đứa nhỏ rồi."
Trình Chi Ngôn nghe xong lời của cô, cúi đầu thở dài một hơi, không nói cái gì nữa rồi.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, thổi bay góc áo bọn họ.