Editor: Quỳnh Nguyễn
"Sắp năm giờ rồi." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn dựa ở đầu giường bất động, lúc này mới lại xuống giường, xỏ dép lê vào đứng ở bên giường hướng tới anh nói: "Anh nằm ở chỗ này, em ra mua thuốc cho anh rồi trở về."
" Một mình em đi?" Trình Chi Ngôn có chút lo lắng nhìn cô hỏi.
"Vâng, rất nhanh, cửa tiểu khu có một cái tiệm thuốc, anh đừng động a, một lát em liền trở lại." Hai tay Tiểu Thỏ chống nạnh đứng trên mặt đất hướng tới Trình Chi Ngôn ra lệnh.
Trình Chi Ngôn không nói gì chỉ cười.
Tiểu Thỏ liền đem trầm mặc của anh coi như đồng ý, xoay người hướng tới bên ngoài chạy vội đi.
Trình Chi Ngôn liền ngồi như vậy ở trên giường, đầu hỗn loạn ngốc một hồi, Tiểu Thỏ vậy mà đã trở lại.
Cô cầm một hộp thuốc trong tay, hướng tới Trình Chi Ngôn cười tít mắt nói: "Được rồi, em mua trở lại, anh chờ một lúc, em pha cho anh."
Pha?
Trình Chi Ngôn ngẩn ra mở miệng hỏi: "Em mua cái thuốc gì?"
" Thuốc sài hồ pha nước uống!" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua chữ trên hộp thuốc, hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
....
Một đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn nhất thời nhíu lại, "Tại sao mua cái thuốc này, cực kỳ đắng..."
" Dì tiệm thuốc nói, cảm mạo phát sốt uống cái này cực hiệu nghiệm a, những thuốc hạ sốt kia a, thuốc tiêu viêm a, uống nhiều sẽ không tốt với thân thể." Tiểu Thỏ cầm hộp thuốc trong tay, cực kỳ nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Lại nói, thuốc đắng dã tật có lợi đối với bệnh, thời điểm lúc em còn nhỏ cảm mạo phát sốt mẹ em cũng là cho em uống thuốc sài hồ pha nước uống."
" Nhưng mà..." Trình Chi Ngôn suy nghĩ đến hương vị thuốc sài hồ pha nước uống kia đắng muốn chết, liền cảm thấy một trận khô khốc trong miệng.
" Anh nước chanh, anh sẽ không là sợ uống thuốc chứ?" Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn sắp nhăn thành một nắm, đột nhiên mở miệng hỏi.
Trình Chi Ngôn giật mình, sau đó xấu hổ cười cười, thanh âm có phần chột dạ nói: "Sao... Làm sao có thể..."
" Vậy anh ngoan ngoãn nằm ở chỗ này, em đi pha thuốc cho anh!" Tiểu Thỏ hết sức hài lòng câu trả lời này, cầm thuốc sài hồ pha nước uống trong tay lại hướng tới phòng bếp chạy vội đi.
Vẻ mặt Trình Chi Ngôn xoắn xuýt ngồi ở trên giường, suy nghĩ một lát nên như thế nào mới có thể trốn tránh vận mệnh uống thuốc sài hồ pha nước uống.
Từ nhỏ đến lớn anh không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là cái loại hương vị thuốc Đông y pha nước uống này.
Uống thuốc con nhộng, viên thuốc, anh từ trước đến nay một ngụm nuốt, tiêm, truyền nước anh cũng mặt không đổi sắc, chỉ riêng cái loại thuốc pha nước uống này mỗi lần sau khi uống xong miệng đều phải không hiểu ra sao đắng mấy ngày.
Nhưng mà, anh còn chưa có suy nghĩ ra biện pháp Tiểu Thỏ đã bưng nửa chén thuốc sài hồ pha nước uống nóng hôi hổi hướng tới anh đi tới rồi.
"Vậy... Anh nước chanh, mau uống đi, uống xong lại nằm ngủ một giấc, rất nhanh sẽ tốt!" Tiểu Thỏ cầm thuốc sài hồ pha nước uống trong tay đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn, mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm anh nói.
"..." Một gương mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn nhăn lại, tiếp nhận chén thuốc pha nước uống trong tay Tiểu Thỏ.
Sau đó, hồi lâu không nhúc nhích.
Hai tay Tiểu Thỏ ôm ngực đứng ở bên giường, hướng tới Trình Chi Ngôn thúc giục nói: "Uống nhanh lên a..."
Lúc này Trình Chi Ngôn mới chần chờ, bưng thuốc sài hồ pha nước uống kia đến bên miệng mình, nhưng mà ngửi một chút cặp lông mi thanh tú kia đã nhíu chặt lại.
"Có phần nóng, một lát anh uống đi." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn bình tĩnh cầm chén thuốc từ bờ môi lấy ra, thanh âm trầm giọng nói.
" Sẽ không a, em là dùng nước ấm pha, không phải dùng nước sôi pha."