Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 177

Editor: Quỳnh Nguyễn

" "A??" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn dựa ở đầu giường hướng tới chính mình mỉm cười, nhịn không được mở miệng hỏi: "Anh nước chanh... Anh đây là... Đang làm nũng sao?"

Tươi cười trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức liền cứng lại rồi.

Không đợi anh anh phục hồi tinh thần, Tiểu Thỏ đã cúi đầu múc một muỗng cháo từ trong bát ra, đặt trên bờ môi thổi thổi, sau đó đưa đến trước mặt Trình Chi Ngôn, thanh âm thanh thúy nói:: "Tới, há mồm, a - - "

"..."

Trình Chi Ngôn yên lặng hé miệng, nuốt cháo trên thìa xuống.

Hương gạo nồng đậm pha trộn vị ngọt kẹo sữa bò lưu lại trong khoang miệng, mang theo cảm giác ấm áp lướt qua cổ họng anh chạy xuống dạ dày trống không.

Trình Chi Ngôn rốt cục cảm thấy thân thể giống như ấm một chút.

Tiểu Thỏ đã cúi đầu múc muỗng cháo thứ hai.

Anh nhìn mặt mày cô cúi xuống, môi đỏ mọng, chỉ cảm thấy trong lòng có một tia lo lắng nói không rõ.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên cầm muỗng cháo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn.

Lại không nghĩ rằng anh nhàn nhạt hướng tới chính mình cười cười, thanh âm trầm thấp mà mang theo một tia khàn khàn nói:: "Tiểu Thỏ, em cũng đã biết chăm sóc người..."

Ngữ khí này mang theo một tia cảm khái lại mang theo một tia khen ngợi, vậy mà làm cho Tiểu Thỏ nghe được có chút xấu hổ, "Không phải là đun nước, nấu cháo, lại đút cho anh một chút sao..." Tiểu Thỏ ngại ngùng cười cười, trên gương mặt phấn nộn trắng nõn mang theo một tia đỏ ửng nhợt nhạt, thanh âm trầm thấp nói: "Đây có cái gì khó, lại nói em còn đút mèo nhỏ ăn xúc xích, đút chó nhỏ gặm xương sườn a..."

"..."

Trình Chi Ngôn không nói gì.

Cho nên nói, địa vị của anh cùng những cái chó nhỏ, mèo nhỏ lang thang này không sai biệt lắm sao?

"Mau há mồm, a--" Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn hồi lâu chưa ăn lại hướng tới anh thúc giục nói.

Trình Chi Ngôn yên lặng há mồm lại ăn một ngụm cháo.

Hai người liền ngươi đút ta ăn như vậy, một chén cháo trắng rất nhanh liền thấy đáy.

Tiểu Thỏ hết sức hài lòng nhìn kết quả này, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, anh còn muốn ăn không, trong nồi còn, em lại múc một chút cho anh nhé?"

" Không cần..." Trình Chi Ngôn lắc đầu, mặc dù cháo trắng quả thật rất thơm ngọt, có Tiểu Thỏ ở bên cạnh đút anh cũng cực kỳ hạnh phúc, nhưng anh cuối cùng là phát sốt, khẩu vị thật sự không phải tốt.

"Vậy được rồi..." Tiểu Thỏ có chút thất vọng nhìn anh, bưng bát không cùng cái đĩa trên tủ đầu giường lên hướng tới anh tiếp tục nói: "Em cầm chén đưa xuống nhân tiện ăn cơm tối, một lát em trở lại, anh nghỉ ngơi một hồi đi."

"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật đầu xem như đồng ý.

Chờ Tiểu Thỏ cầm chén đưa xuống, ăn xong cơm tối trở lại, Trình Chi Ngôn đã tắm qua nằm ở trên giường rồi.

Tiểu Thỏ nhìn giọt nước đọng trên tóc anh nhịn không được mở miệng nói: "Tại sao tóc anh còn ẩm ướt liền về trên giường rồi?"

Trình Chi Ngôn giật mình, đưa tay sờ sờ lọn tóc mình, vô tình cười cười nói: "Tóc ngắn như vậy một lát sẽ khô, không có việc gì."

"Không được! Anh đã bị cảm, không thể cứ mặc kệ tóc ẩm ướt như vậy." Tiểu Thỏ liếc anh một cái, xoay người đi buồng vệ sinh lấy ra một khăn tắm lớn mềm mại trắng tinh, không nói hai lời liền kéo đầu Trình Chi Ngôn đến, dùng lực xoa nhẹ.

"Tiểu Thỏ.. Em nhẹ chút a..." Trước mắt Trình Chi Ngôn bị khăn tắm lớn màu trắng ngăn cản, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ cảm thấy một đôi bàn tay cách khăn tắm chà đạp đủ loại đầu mình.
Bình Luận (0)
Comment