Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 183

Editor: Quỳnh Nguyễn

"..."

Sau một lúc lâu Trình Chi Ngôn không động tĩnh, cuối cùng rốt cục không cam lòng há miệng ăn hết. Thìa cháo Tiểu Thỏ đưa tới đây.

Chu Nguyệt trốn ở sau cửa phòng truyền nước nhìn một màn Tiểu Thỏ đút Trình Chi Ngôn ăn cháo trong phòng truyền nước kia nhịn không được cúi đầu thở dài một hơi, ai... Quả nhiên vợ chính là tốt hơn so với mẹ a...

Nhưng mà Tiểu Thỏ khuyên can mãi cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng chỉ là miễn cưỡng ăn nửa chén cháo mà thôi.

Còn lại nửa bát kia Tiểu Thỏ tự nhiên không lưu tình chút nào giải quyết toàn bộ rồi.

Trình Chi Ngôn mắt thấy Tiểu Thỏ ăn sạch một nửa chén cháo thuốc, trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Tiểu Thỏ, thật xin lỗi..."

"A??" Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, trong mắt khó hiểu nhìn anh hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

"Ngày hôm qua..." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn lại là tiếp tục hướng tới cô nói: "Nếu như anh không lấy đi kẹo trong miệng em, có lẽ em liền không phát sốt rồi."

"Ách... Cái này a..." Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ nhất thời đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống nói: "Cũng không nhất định là vì chuyện này..."

Trình Chi Ngôn nhìn mặt cô hồng, trầm ngâm chốc lát gật đầu nói: "Cũng đúng, em vẫn cùng anh ở trong một căn phòng, cho dù anh không hôn em, em phỏng chừng cũng sẽ cảm mạo."

"..."

Vừa nhắc tới cái chuyện hôn môi này, mặt Tiểu Thỏ càng đỏ hơn, vì bối rối cô vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Cái kia...Tại sao truyền nước đều đã hơn nữa ngày cũng không có động tĩnh gì a..."

Cô ngẩng đầu hướng tới bình trên đầu nhìn qua, kết quả thật là không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, phía trên vậy mà treo ba túi nước tràn đầy."

" Bác sĩ nói cái thuốc này có chút kích thích tràng vị, cho nên để cho nhỏ giọt chậm một chút." Trình Chi Ngôn cũng theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua mấy túi nước trên đỉnh đầu kia, thanh âm trầm giọng nói: "Gấp cái gì, truyền nhiều như vậy a, phỏng chừng mãi cho đến buổi chiều mới có thể truyền xong."

"A? Phải truyền lâu như vậy?" Tiểu Thỏ nhất thời nhàm chán, cô cũng không làm chuyện gì a...

Nhưng mà Tiểu Thỏ mới vừa cảm khái không chuyện gì làm thì một giờ sau.

Hạ Phong liền đi một mình tiến vào.

Người còn chưa đi bên cạnh Tiểu Thỏ thanh âm đã qua đến đây, "Tiểu Thỏ Thỏ, nghe nói em cảm mạo phát sốt a, anh đến thăm em nè!"

Tiểu Thỏ theo thanh âm ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Phong mặc đồng phục Nhất Trung đã đi tới.

Hạ Phong tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cười hì hì nói: "Tiểu Thỏ Thỏ, cảm giác có tốt chút hay không?"

"Anh Phong Tử...Anh có thể đừng gọi em Tiểu Thỏ Thỏ không..." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta, cảm thấy cái cách gọi này làm cho người ta có chút chịu không nổi.

" Vậy em đừng gọi anh là anh Phong Tử, anh liền không gọi em Tiểu Thỏ Thỏ." Hạ Phong cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói.

Sau khi Hạ Phong ngồi xuống, bóng người vẫn đi sau lưng anh ta rốt cục lộ ra, một đạo thanh âm ngọt ngào dễ nghe vang lên ở phía trước Tiểu Thỏ cách đó không xa nói: "Bạn học Trình Chi Ngôn, cậu... Cảm mạo của cậu tốt chưa?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới chủ nhân đạo thanh âm kia nhìn qua.

Đó là một cô gái bộ dáng vô cùng đẹp, một đầu tóc dài đen tuyền cột thành một cái đuôi ngựa buông xuống ở sau ót, mặt trái xoan xinh đẹp, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời, còn có miệng nhỏ hồng nhuận anh đào, cô ấy mặc áo lông trắng và quần bò, phối hợp đơn giản lại tôn lên dáng người lung linh của cô ấy.
Bình Luận (0)
Comment