Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 187

Editor: Quỳnh Nguyễn

Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế, hai mắt vô thần nhìn Trình Thi Đồng, giọng điệu mất mát nói: "Tớ với chú nhỏ cậu đều đã bao nhiêu năm, còn chưa xác định, cậu và Cố Ninh Thư vậy mà mới vài ngày liền quyết định như vậy.... Hu hu hu..."

Trình Thi Đồng nhất thời có chút không biết làm thế nào nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không phải, cậu không phải ván đã đóng thuyền làm thím nhỏ sao? Tại sao lại biến thành đã bao nhiêu năm còn không có xác định?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà anh nước chanh nói tớ còn quá nhỏ, không thể làm bạn gái của anh..."

"..." Trình Thi Đồng không nói gì địa bĩu môi nói: "Cũng không tính nhỏ đi, thời cổ đại đứa nhỏ lớn như cậu vậy đều đã đính hôn rồi."

"Vậy thì thế nào, tớ lại không sống ở cổ đại..."

"Được rồi, cậu cũng đừng quá đau lòng, tớ cảm thấy nếu còn là bởi vì chú nhỏ tốt với cậu quá cho nên trong mắt chú ấy cậu vẫn là đứa nhỏ..." Trình Thi Đồng suy tư chốc lát sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cậu làm cho chú ấy cảm thấy cậu không phải đứa nhỏ, cậu làm cho chú ấy có cảm giác nguy cơ!"

"Như thế nào mới có thể làm cho anh ấy cảm thấy có cảm giác nguy cơ?" Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

"Ưm..." Trình Thi Đồng nghiêm túc suy nghĩ, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Cậu có biết có nữ sinh trong lớp học chú nhỏ thích chú ấy hay không?"

"Có a..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nói: "Hai ngày trước thời điểm chúng tớ cùng nhau ở bệnh viện truyền nước, lớp học anh ấy còn có nữ sinh đặc biệt thăm anh ấy a."

" Vậy lúc ấy cảm giác trong lòng cậu như thế nào?"

"Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, thanh âm yếu ớt trả lời: "Cảm giác không tốt lắm..."

" Đúng không! Đây là bởi vì chú nhỏ tớ cho cậu có cảm giác nguy cơ!" Trình Thi Đồng vỗ tay một cái hướng tới Tiểu Thỏ cười xấu xa nói: "Chúng ta cũng phải làm cho chú nhỏ có cảm giác nguy cơ!"

" Ỵ́ gì?" Tiểu Thỏ vẻ mặt mê man nhìn Trình Thi Đồng, hồi lâu không phản ứng kịp.

" Đơn giản mà nói, chính là có vị nam sinh thích cậu, còn phải để cho chú nhỏ tớ biết, như vậy chú mới có thể ghen!" Trình Thi Đồng để sát vào Tiểu Thỏ đè thấp thanh âm hướng tới cô nói.

"... Nói dễ dàng, hiện tại tớ tìm chỗ nào a, dù sao vẫn không thể đứng ở phía trước bục giảng hỏi lớp chúng ta có nam sinh thích tớ hay không?" Tiểu Thỏ nhịn không được trợn trừng mắt hướng tới Trình Thi Đồng nói.

" Ha ha, đơn giản a...." Trình Thi Đồng vừa cười xấu xa vừa quay đầu nhìn Cố Ninh Thư một cái.

Tiểu Thỏ theo ánh mắt của cô ấy cũng hướng tới Cố Ninh Thư nhìn qua.

Cố Ninh Thư đang cúi đầu đọc sách cảm giác được tầm mắt hai người ngẩng đầu lên, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt: "Hai người... Muốn làm gì?"

....

-----

Thời điểm buổi tối tan học, Trình Thi Đồng cao hứng phấn chấn theo sát sau lưng Tiểu Thỏ, hướng tới phương hướng nhà cô đi tới.

Cố Ninh Thư đeo cặp sách chính mình, có chút không biết nói gì theo sát phía sau hai người các cô, vừa đi vừa hỏi: "Các cậu xác định phải làm như vậy?"

"Đương nhiên rồi." Trình Thi Đồng quay đầu, nhìn cậu cười hì hì nói: "Dù sao cũng là làm bộ, cậu liền giúp đỡ Tiểu Thỏ đi, cậu ấy thích chú nhỏ nhiều năm như vậy rồi."

" Thiên nhai chỗ nào không cỏ thơm, hà tất cần gì đơn phương yêu mến một nhành hoa ( thế giới nhiều người, cần gì yêu một người)." Đôi mắt trong suốt của Cố Ninh Thư nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, thuận miệng nói: "Anh ấy không đồng ý cậu làm bạn gái anh ấy, cậu liền đổi người trong lòng đi."
Bình Luận (0)
Comment