Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 226

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Chuyện gì?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt tự nhiên đi đến bên cạnh mẹ mình ngồi xuống, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Con..." Mẹ Tiểu Thỏ là có chút không biết nên mở miệng như thế nào, bà chần chờ thật lâu hướng tới Tiểu Thỏ thăm dò hỏi: "Còn nhớ rõ ba ba bộ dạng thế nào không?"

Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, hiển nhiên là thật không ngờ mẹ mình vậy mà sẽ nhắc tới chuyện ba ba cùng mình.

Trong ấn tượng, mẹ cô đã có quá nhiều năm không có lại nhắc tới chuyện ba ba, có thể là sợ cô đau lòng, cũng có thể là chính bà sẽ buồn...

"Nhớ rõ..." Tiểu Thỏ trầm mặc một hồi, sau đó thanh âm nhẹ nhàng nói: "Mặc dù đã nhớ không rõ mặt ông ấy là cái dạng gì, nhưng mà mùa đông năm ấy, toàn thân ông mặc quân trang, dẫm xuống ánh mặt trời đầy đất, bộ dáng cười tít mắt hướng tới chỗ con, vẫn đều ở lại trong trí nhớ của con."

Trong phòng nhất thời một mảnh trầm mặc.

Mẹ Tiểu Thỏ có lẽ cũng là nhớ lại cái cảnh tượng kia, vẻ mặt nháy mắt trở nên có chút cô đơn.

" Ai.. Nhiều như năm vậy, mẹ vẫn rất ít nhắc tới ba con với con, cũng không biết con có trách mẹ hay không..." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Thực ra mẹ là không muốn tin tưởng, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn đang gọi điện thoại nói chuyện phiếm với mẹ, người cười nói qua một thời gian ngắn liền trở lại giúp đỡ mẹ, trong nháy mắt liền biến mất trên thế giới này rồi...."

"Mấy năm cha con vừa rời khỏi kia, có đôi khi mẹ ngủ sẽ đột nhiên khóc, thời gian cùng một chỗ trước kia, liền như phim ở trong mộng không ngừng xuất hiện, có đôi khi mẹ thật sự đã nghĩ luôn luôn trong mộng không cần tỉnh lại, nhưng mà mỗi lần mở to mắt nhìn gối đầu trống không bên cạnh cảm giác khó chịu trong lòng căn bản là không thể mở miệng..."

Thanh âm mẹ Tiểu Thỏ nói xong, nhịn không được có chút nghẹn ngào.

" Đoạn thời gian kia mẹ cũng bận, không rảnh chăm sóc con, sợ cảm xúc bản thân mẹ sẽ ảnh hưởng đến con, lại luôn là đặt con ở nhà anh nước chanh, Tiểu Thỏ... Con có trách mẹ hay không?" Mẹ Tiểu Thỏ kéo tay Tiểu Thỏ qua, hốc mắt có chút ửng đỏ nhìn cô hỏi.

"Không có..." Tiểu Thỏ dùng lực lắc đầu, "Con chưa từng trách mẹ."

"Đứa bé ngoan..." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, trong giọng nói lại mang theo một chút tự trách nói: "Sau này mẹ cũng mới biết được lúc trước cô giáo Ngụy đối đãi với con như vậy, may mà có Trình ba ba con ra mặt giải quyết rồi... Nếu không thì mẹ còn không biết con phải chịu ủy khuất tới khi nào... Cũng là lúc ấy mẹ mới phát hiện chính mình quan tâm quá ít đối với con...."

"Uh`m..." Tiểu Thỏ cắn môi, trong ánh mắt nước mắt nhịn không được từng giọt rơi xuống đất.

" Nhiều năm như vậy, bạn cùng lớp bên cạnh con đều có ba ba, mẹ cũng biết trong lòng con khó chịu, chỉ là không nói ra mà thôi..." Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt cho Tiểu Thỏ, nhẹ giọng thở dài nói: "Cho nên... Cho nên..."

"Cho nên cái gì??" Tiểu Thỏ đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, chớp mắt hướng tới mẹ mình hỏi.

"Cho nên.. Nếu như mẹ muốn tìm một ba ba cho con..." Thanh âm mẹ Tiểu Thỏ gian nan hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Con đồng ý không?"

Tiểu Thỏ lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Cô há cái miệng đỏ hồng, vẻ mặt không biết làm sao nhìn mẹ mình, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà một câu đều đã nói không nên lời.

****************
Bình Luận (0)
Comment