Editor: Quỳnh Nguyễn
" Trong nhà không có ai, đương nhiên quạnh quẽ." Từ Cảnh Thần không biết từ chỗ nào lục ra hòm y tế, mang theo đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống, hướng tới cô đưa tay nói: "Cánh tay."
Tiểu Thỏ theo bản năng đưa cánh tay tới.
Từ Cảnh Thần từ hòm y tế tìm ra dung dịch ô-xy già và bông băng, dùng bông băng dính một chút nước thuốc, định bôi trên cánh tay Tiểu Thỏ.
" Đừng...." Tiểu Thỏ mắt thấy bông băng kia sắp rơi vào trên da mình, vội vàng rụt cánh tay trở về, vẻ mặt xấu hổ hướng tới cậu thấp giọng hỏi: "Có đau hay không?"
"..." Từ Cảnh Thần ngẩng đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô nói: "Cô đã lớn như vậy còn sợ đau?"
"Tôi..." Tiểu Thỏ há miệng thở dốc, nghĩ muốn phản bác cậu một chút, lại phát hiện chính mình căn bản nói không nên bất luận cái lời phản bác gì.
" Vươn ra." Ngữ khí Từ Cảnh Thần lạnh nhạt hướng tới Tiểu Thỏ ra lệnh.
"..."
Tiểu Thỏ bĩu môi, ngoan ngoãn duỗi cánh tay qua, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Còn nhỏ tuổi liền dữ như vậy, đối đãi nữ sinh một chút cũng không ôn nhu, cẩn thận sau này tìm không ra bạn gái."
Từ Cảnh Thần vừa dùng bông băng vẽ loạn trên vết thương của cô, vừa hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói...Cậu nhỏ tuổi như vậy, sẽ thay người rửa sạch miệng vết thương, thật sự là giỏi lắm a!" Tiểu Thỏ dùng một loại ngữ khí tán thưởng cực kỳ khoa trương hướng tới cậu nói.
"..."
Từ Cảnh Thần không nói.
Đợi cho miệng vết thương Tiểu Thỏ tốt, cậu vứt bỏ bông băng đã dùng, sau đó lại bỏ dung dịch ô-xy già vào hòm y tế một lần nữa, lúc này mới tiếp tục nói: "Được rồi, xử lý xong, cô có thể đi trở về."
"A?" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn miệng vết thương đã rửa sạch, chần chờ một chút hỏi: "Không cần băng bó một chút sao, băng gạc hoặc là băng keo cá nhân?"
Từ Cảnh Thần nghe xong lời này, tiếp tục dùng một loại vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tiểu Thỏ nói: "Là chút miệng vết thương nhỏ, lại không có đổ máu, bất quá xước chút da, dùng băng thành Xác Ướp sao?"
Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng: "Tôi liền tùy tiện hỏi."
"Hừ." Từ Cảnh Thần đứng dậy, mang theo hòm y tế trở về phòng rồi.
Qua một lúc lâu sau, cậu từ trong phòng ra ngoài phát hiện Tiểu Thỏ còn ngồi ở trong phòng khách, nhịn không được liền mở miệng hỏi: "Làm gì, sao cô lại vẫn ở chỗ này?"
Ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm một tấm hình trên tủ âm tường phòng khách, sau đó hướng tới cậu nhỏ giọng hỏi: "Đó là mẹ cậu sao?"
Từ Cảnh Thần sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh chạy đến phía trước tủ âm tường, cầm tấm hình kia lên ôm lấy trong lòng, trong mắt đề phòng nói: "Mắc mớ gì đến cô, nói cho cô, đừng tưởng rằng cô giúp tôi một lần tôi liền liền đồng ý để cho ba tôi kết hôn với mẹ cô! Mẹ tôi là xinh đẹp nhất trên cái thế giới này! Người nào cũng không thay thế được bà! Tôi một chút đều không thích mẹ cô! Bộ dáng mẹ cô rất khó coi!"
Tiểu Thỏ nghe cậu ta nói, nhất thời cũng tức giận: "Cậu ít tự mình đa tình, ai nói mẹ tôi muốn kết hôn cùng ba ba cậu? Tôi nói cho cậu, ba tôi đẹp trai gấp một vạn lần so với ba cậu! Nếu năm đó không bởi vì ba ba tôi...."
Thanh âm Tiểu Thỏ dừng một chút, sau đó tiếp tục phẫn nộ nói: ""Nếu như ba tôi còn sống, làm gì đến phiên ba cậu theo đuổi mẹ tôi? Hừ! Tạm biệt! Cậu một chút cũng không đáng yêu!"
Cô nói xong câu đó liền xách cặp sách trên mặt đất lên, hướng về phía Từ Cảnh Thần làm mặt quỷ lập tức ra ngoài.