Editor: Quỳnh Nguyễn
Cả người Tiểu Thỏ nháy mắt liền hóa đá rồi.
Không... Không phải đâu.
Nội dung được viết trên sách này... Vậy mà muốn cô đọc cho anh nghe?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ nháy mắt che kín đỏ ửng.
Những câu miêu tả trong sách này, cô chỉ là nhìn đều đã mặt hồng tim đập, vậy mà Trình Chi Ngôn trước mắt còn muốn cho cô bắt nó đọc ra...
Cô... Cô sao không biết xấu hổ a...
" Không đọc mà nói..." Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ nhợt nhạt cười, ngữ khí thoải mái nói: "Anh liền đặt những tiểu thuyết này trên tủ đầu giường mẹ em, hơn nữa sẽ nghiêm túc ghi rõ đây là nội dung một tháng gần đây em cố gắng học tập."
"Em đọc.." Tiểu Thỏ vừa nghe anh nói như vậy, lập tức cực kỳ không khí thế đầu hàng rồi.
Mặc kệ nói như thế nào, mất mặt trước mặt anh nước chanh dù sao vẫn tốt hơn so với mất mặt ở trước mặt mẹ...
Huống chi nếu như bị mẹ cô biết cô xem loại sách này mà nói...Có khi bị bắt nằm trên giường chịu đòn...
Tiểu Thỏ nghĩ vậy, nhịn không được liền rùng mình một cái, cô cầm quyển sách kia, cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chữ ở trong sách, sau đó kiên trì đỏ mặt nhỏ giọng nói:
" Anh chui đầu vào bụng của cô, môi lạnh bạc không mang theo một chút tình cảm hôn qua da thịt mềm nhẵn ( mềm mại, trơn bóng) của cô, hơn nữa... Hơn nữa... Còn một đường đi xuống..."
Tiểu Thỏ ngẩng đầu có chút xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn một cái, lại phát hiện anh đang mặt không chút thay đổi nhìn chính mình, ánh mắt chớp lên, ý bảo mình tiếp tục đọc.
" Cô không ngừng vùng vẫy, nụ hôn của anh làm cho cô cảm thấy nhục nhã, mà lại mang cho cô khoái cảm không sao nói rõ được, cô nhịn không được muốn cong người lên... Yêu cầu càng thêm xa vời.... Nhưng mà lý trí lại làm cho cô cách người đàn ông trước mắt... Càng xa càng tốt.."
Tiểu Thỏ kiên trì tiếp tục đọc xuống nói: "Anh không chút khách khí đưa tay đè cổ tay mảnh khảnh của cô lại... Kéo caravat trên cổ xuống... Trói hai tay cô lại, sau đó động tác cứng rắn tách hai chân cô ra... Ách... Khụ... Kéo xuống... Quần bên trong của cô... Sau đó... Sau đó...."
Tiểu Thỏ cảm thấy chính mình thật sự là đọc không nổi nữa....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhiệt độ đã nóng bỏng đến có chút kinh người, cô vụng trộm nhấc lên ánh mắt nhìn lạnh lùng trên mặt Trình Chi Ngôn, hiện ra một nét đỏ ửng không dễ dàng phát giác, lập tức tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nghĩ, không tồi, không tồi... Thì ra anh nước chanh cũng là sẽ xấu hổ...
" Sao không đọc?" Mặc dù trên mặt Trình Chi Ngôn có một chút nhàn nhạt đỏ ửng, nhưng mà thanh âm vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Ách... Vẫn còn... Đọc a?" Hai tay Tiểu Thỏ nhịn không được cầm tiểu thuyết che mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn Trình Chi Ngôn cầu xin tha thứ nói: "Anh nước chanh..Em biết sai rồi... Sau này em lại cũng không xem loại tiểu thuyết này..."
"A......" Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu, ngữ khí lành lạnh hỏi: "Thật sự biết sai lầm rồi?"
"Uh`m! Thật sự!" Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu.
" Sau này còn gạt anh nói đang nhìn sách vật lý sao?" Hai mắt Trình Chi Ngôn nheo lại, cực kỳ thong thả nhìn cô hỏi.
" Không bao giờ nữa!" Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu như trống lắc.
"Được rồi." Khóe môi Trình Chi Ngôn đột nhiên gợi lên một nét tươi cười, anh từ trên ghế đứng dậy ánh mắt cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ nói: "Nhưng mà ít nhiều vẫn là để cho em nhớ lâu một chút, mới không cô phụ em xem một bản tiểu thuyết kỳ hoa như vậy."
"A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh.
" Nằm trên giường đi." Trình Chi Ngôn mặt không chút thay đổi hướng tới Tiểu Thỏ nói.