Editor: Quỳnh Nguyễn
Một trận cảm giác nháy mắt truyền đến, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong đầu của mình trống rỗng.
Lưỡi Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà trằn trọc lưu luyến trên làn da bóng loáng trắng nõn, trong thanh âm mang theo một tia cười như không cười hướng tới cô nói: "Như thế nào, lúc đọc sách sẽ không cảm thấy tò mò sao, không muốn biết tình hình người trong sách gặp phải khi đó rốt cuộc là cái cảm thụ dạng gì sao?"
"Em..." Trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy đều là bối rối, chẳng lẽ anh nước chanh thực sự bắt chước tình tiết trong sách?
Nhưng mà cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý đồ của anh đã cảm giác được bàn tay ấm áp của anh dừng lại ở trên cái khoá quần bò chính mình.
Sau đó, bất quá một chút công phu, nút thắt quần bò cô đã bị mở ra, nháy mắt bị kéo xuống lộ ra quần trong Tiểu Hùng hồng nhạt của cô.
"Đừng..." Tiểu Thỏ theo bản năng cũng khép hai chân lại, rụt thân thể, nước mắt lưng tròng nhìn Trình Chi Ngôn.
Ánh mắt anh một mảnh trấn tĩnh, mặc dù khóe môi treo ý cười nhợt nhạt, nhưng mà ý cười kia căn bản là không có đạt đến trong ánh mắt đi.
" Đừng cái gì?" Ngón tay Trình Chi Ngôn đứng ở quần trong Tiểu Hùng trước mặt của cô, đôi mắt cụp xuống, nhàn nhạt hướng tới cô hỏi.
"..." Tiểu Thỏ cắn môi mình, không dám nói lời nào, nước mắt liên tiếp đảo quanh ở trong hốc mắt.
"Xác định tự mình biết sai lầm rồi?" Đầu ngón tay Trình Chi Ngôn đã nhẹ nhàng đặt bên cạnh quần trong Tiểu Hùng, chỉ cần anh hơi chút dùng lực người nào đó sẽ lập tức...
"Ừ..." Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp gật đầu, một khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức đỏ rực.
"A..." Trình Chi Ngôn rốt cục nhẹ nhàng mà nở nụ cười một tiếng, tay đặt ở trên eo cô, trở tay một cái, trực tiếp lật chuyển cả người Tiểu Thỏ tới đây.
Tiểu Thỏ còn không có trước mắt là chuyện gì xảy ra cả người liền đã nằm úp sấp.
Sau đó, người nào đó nâng bàn tay rồi hạ xuống, không chút khách khí đánh vào trên mông cô.
"Bốp" một tiếng, thanh âm thanh thúy, còn mang theo tiếng vọng.
Cả người Tiểu Thỏ đều đã ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, "Bốp - bốp - bốp" vài tiếng, mông của cô lại bị đánh rồi.
Có lẽ là thật không ngờ Trình Chi Ngôn vậy mà sẽ đánh mình, Tiểu Thỏ sửng sốt một hồi lâu, rốt cục nhịn không được nằm úp sấp ở trên giường "Oa oa" khóc lớn lên.
"Em không phải là xem tiểu thuyết sao! Anh đánh đến mức như vậy sao? Hu hu hu...." Tiểu Thỏ vừa khóc vừa hướng tới Trình Chi Ngôn hô: "Từ nhỏ đến lớn, mẹ em cũng không có đánh em, anh anh anh... Hu hu hu..."
Tiểu Thỏ lại tiếp tục khóc lên.
Tốt xấu hiện tại cô đã mười ba tuổi, là cô gái lớn, lại bị người mình thích đánh mông...
Cái loại cảm giác này thật giống như chính mình lập tức lại về tới lúc ba tuổi bị người lớn khẻ tay giáo huấn.
Có thể là nhỏ Tiểu Thỏ khóc đến quá mức tê tâm liệt phế, sau khi Trình Chi Ngôn đánh cô vài cái liền ngừng tay, chờ cô khóc đến không sai biệt lắm lúc này mới cười như không cười nhìn cô nói: "Khóc thành như vậy sao, anh đánh cũng không đau mà?"
"Hu hu hu...Anh còn trói em đánh..." Tiểu Thỏ ghé vào trên giường, hai tay bị trói, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, quay đầu nước mắt lưng tròng nhìn Trình Chi Ngôn hướng tới anh lên án.
" Như vậy trí nhớ em mới có thể khắc sâu." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, đưa tay kéo rớt khăn quàng đỏ cột vào trên cổ tay cô.