Editor Quỳnh Nguyễn.
Trên màn hình phim chiếu phim lúc sáng lúc tối, chiếu vào gương mặt trắng nõn của Tiểu Thỏ, cô nhìn thấy Trình Chi Ngôn càng dần càng gần, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được dần dần đỏ lên.
Trình Chi Ngôn càng lúc càng gần cô.
Tim Tiểu Thỏ dần loạn nhịp.
Không phải Trình Chi Ngôn đang muốn hôn cô ngay tại rạp chiếu phim chứ?
Cô hồi hộp nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà cái nụ hôn cô chờ mong kia chậm chạp không có rơi xuống.
"Nơi này em....." Trình Chi Ngôn âm thanh ôn nhu vang bên tai cô, kèm theo âm thanh trầm thấp của anh, cô cảm nhận được ngón tay của anh đang lướt nhẹ nhàng trên khóe miệng mình, "Nơi này, dính gia vị của bắp rang rồi."
Tiểu Thỏ đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn.
Anh đưa ngón tay trỏ, quơ quơ trước mặt cô, trên đầu ngón tay còn dính gia vị màu nâu nhạt của bắp rang.
Khuôn mặt Tiểu Thỏ lập tức đỏ lên.
Thì ra..... Anh không phải là muốn hôn mình......
"Ạch..... Ừ..... Cái kia..... Có thể là do em ăn quá nhanh, cho nên mới không cẩn thận....." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nhìn anh giải thích.
Nhưng mà lời của cô còn chưa nói xong, Trình Chi Ngôn đã cúi người, khẽ hôn lên bờ môi hồng hào của cô một cái.
Hai mắt Tiểu Thỏ chợt trợn ngược lên.
Cái lưỡi trắng mịn của Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng liếm trên bờ môi mềm mại của cô một hồi, sau đó ngồi thẳng lên, cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ nói:"Trên miệng cũng dính một chút gia vị rồi."
"......"
Tiểu Thỏ vẫn đang ở trong trạng thái đơ toàn thân, chưa kịp phản ứng.
"Ừ..... Mùi vị cũng không tệ lắm." Trình Chi Ngôn hướng về Tiểu Thỏ cười nhạt, quay đầu đi, như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem phim.
Sau một hồi lâu, Tiểu Thỏ mới khôi phục lại tinh thần.
Cô đưa tay sờ sờ bờ môi của mình, ở đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của bờ môi anh.
Vừa nãy.....
Giống như trong nháy mắt, cô nhìn thấy cảnh tượng trời hoa đào nở rộ đầy trời đất.
Tiểu Thỏ yên lặng đưa tay sờ sờ trái tim mình một chút, ừ..... Vẫn còn đang loạn nhịp.....
Thật là, xảy ra chuyện gì, không phải đơn giản là một nụ hôn môi thôi sao, cô làm gì mà cứ như hồn vía lên mây thế.
Thật là, cũng không phải là chưa bao giờ hôn cùng Trình Chi Ngôn.....
Trong lòng Tiểu Thỏ không ngừng làm cho mình bình tĩnh lại, thật vất vả thở ra hơi, rốt cuộc một lần nữa quay lại xem phim.
Chỉ là phim đã chiếu qua đoạn mở đầu, mà phim hai người xem kể về gián điệp chiến tranh, không xem mở đầu, cơ bản cũng không biết bộ phim này nói về cái gì.
Tiểu Thỏ có chút buồn bực, nhìn đoạn đối thoại không rõ của nhân vật chính trên màn ảnh, lần thứ hai đưa tay vào lấy bắp rang.
"Cũng cho anh một viên." Trình Chi Ngôn vừa hướng mắt về màn ảnh, hướng về Tiểu Thỏ nói.
"Nha....." Tiểu Thỏ yên lặng, lấy một viên bắp rang, đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn.
Lần này, cô cẩn thận dùng hai ngón tay cầm phần dưới bắp rang, chỉ sợ Trình Chi Ngôn lại ăn luôn cả bắp rang lẫn ngón tay cô.
!!!!
Tiểu Thỏ bất chợt giật mình, trong nháy mắt đầu ngón tay truyền đến một cảm giác, loại cảm giác đó tựa như một dòng điện nhỏ bé, dọc theo dây thần kinh đầu ngón tay, nhanh chóng truyền đi khắp toàn thân.