Editor: Quỳnh Nguyễn
Bửa tiệc này, Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần đều đã ăn được phi thường buồn bực, bọn họ hết lòng hết dạ suy nghĩ nghĩ ra được khuyết điểm hai người, vậy mà đến chỗ bọn họ nơi đó toàn bộ đều đã không là vấn đề.
Quả nhiên tình yêu là vĩ đại, tình yêu có thể khiến cho một người trở nên mù quáng.
Lúc xa cách, Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần nhìn đối phương, thở dài một hơi, ai.... Kế hoạch tác chiến lần này thất bại rồi.
Từ Cảnh Thần có chút không cam lòng nhìn Tiểu Thỏ, yên lặng gửi một cái tin nhắn đến trên điện thoại của cô:
Trở về bàn bạc kỹ hơn.
Tiểu Thỏ nhìn mấy chữ kia, lại là một tiếng thở dài, bàn bạc kỹ hơn....
Thực ra cô cảm thấy được chú Từ không sai a, cô cũng không phải phản đối bọn họ cùng một chỗ như thế a...
Trở về trong nhà, Tiểu Thỏ nhìn tâm tình mẹ mình giống như không tệ, bộ dáng hát khẽ đi tắm rửa, chỉ cảm thấy trong lòng mình cực kỳ buồn bực.
Cô do dự một chút vẫn lại là xoay người đi nhà Trình Chi Ngôn.
Chuyện này, nếu là Trình Chi Ngôn mà nói, không biết anh sẽ làm như thế nào.
Tiểu Thỏ là từ ban công trực tiếp chạy đến phòng Trình Chi Ngôn.
Đây là trong phòng của anh, đèn mở, người cũng không ở đây.
Oa, kỳ quái, anh nước chanh đâu?
Tiểu Thỏ nhìn quanh bốn phía, lúc đang chuẩn bị mở miệng gọi anh, cửa toilet bên trong phòng ngủ anh đột nhiên mở ra.
Trình Chi Ngôn trùm khăn tắm bên hông, trên đầu nước vẫn đang chảy như cũ, vừa cúi đầu xoa tóc mình vừa đi ra.
Ách... Cái này...
Tiểu Thỏ có chút trợn mắt há hốc miệng mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nửa người trên anh nước chanh lộ ra ở trong không khí, ngực rắn chắc mà trắng nõn, còn có từng giọt nước nhỏ bé treo ở nơi đó, hai cái điểm đỏ trước ngực anh ở dưới ánh đèn phấn nộn sáng bóng.
Tiểu Thỏ không tự chủ được nuốt từng ngụm nước miếng, ánh mắt theo ngực của anh nhìn xuống.
Eo cường tráng không có một vết sẹo, khăn tắm trắng tinh vây lại thắt lưng, lộ ra loáng thoáng như nhân ngư, khiến người vô hạn mơ màng.
Dáng người anh nước chanh.... Thật sự là tốt a!
Tiểu Thỏ nhịn không được ở trong lòng cảm thán nói.
Trình Chi Ngôn đi đến bên cạnh giường lớn chính mình, lúc này mới kéo rớt khăn tắm lớn lau tóc, ngẩng đầu liền thấy được Tiểu Thỏ ngơ ngác đứng ở nơi đó.
"Tiểu Thỏ??" Trình Chi Ngôn giật mình, đôi mắt thâm thúy trong suốt nhìn cô, nghi hoặc nói: "Em đến khi nào? Buổi tối không phải đi ăn cơm với mẹ em sao?"
"Ăn xong rồi a..." Tiểu Thỏ tiếp tục nuốt nước miếng một phen, trong thanh âm mang theo một chút run rẩy nói: "Em...Em vừa mới sang đây, từ trên ban công sang đây..."
"A......" Trình Chi Ngôn gật gật đầu, tiện tay vứt khăn tắm lớn đến trên giường, xoay người đi tủ quần áo bên cạnh tìm quần áo.
A a a a! Dáng người anh nước chanh nhìn gần càng tốt a!
Vì sao da anh tốt như vậy a! Rõ ràng đều đã huấn luyện quân sự cả một tháng, cũng chỉ là rám đen một chút, cánh tay và thân hình không những không hiện đột ngột, ngược lại cảm thấy được cực kỳ tự nhiên.
"Đang nhìn cái gì?" Trình Chi Ngôn tìm quần áo xong quay đầu lại liền thấy Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm mình.
"Tùy tiện nhìn xem a." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ hướng tới Trình Chi Ngôn cười cười nói: "Anh nước chanh, trên thân anh còn có nước không lau a."
"Chỗ nào??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, hướng tới trên thân mình nhìn qua.