Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 337

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn vị nam sinh đôi mắt trong suốt một cái, thấy một nốt ruồi.

Anh là....

Người lần trước bị cô đụng vào kia??

"Các cô... Tìm ai??" Nam sinh kia nhìn hai cô gái nhỏ, trong mắt nghi hoặc hỏi.

"Ách... Cố Ninh Thư ở nhà sao??" Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, hướng tới anh nở nụ cười một chút, thấp giọng hỏi.

"..." Nam sinh kia trầm mặc chốc lát, sau đó không đáp hỏi ngược lại: "Các cô là cái gì của em ấy?"

" Bạn cùng lớp."

" Người yêu."

Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng cùng lúc nói ra đáp án.

"Vào đi." Anh chần chờ hai giây, nghiêng người để cho hai người đi vào.

Trong phòng vẫn lại là bố trí Trình Thi Đồng quen thuộc, chỉ là nhà cửa vắng vẻ trống không như vậy, không có một chút nhân khí, trong không khí có một loại mùi ẩm ướt mốc meo nhàn nhạt, hiển nhiên là thật lâu cũng không có người sống rồi.

" Các em trước ngồi ở trên ghế sofa một chút, anh đi lấy hai tấm khăn lông cho các em lau nước trên người." Nam sinh kia để cho hai người đi vào, liền hướng tới các cô ảm đạm cười, xoay người đi lấy khăn lông rồi.

Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cảm thấy trong đầu như là có suy nghĩ thoáng hiện, cô muốn cố gắng bắt lại như thế nào cũng bắt không được.

Nhưng mà chốc lát, nam sinh kia liền cầm hai tấm khăn lông khô ra.

"Cảm ơn..." Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ tiếp nhận khăn mặt lau sạch sẽ nước mưa trên người.

Tiểu Thỏ khá tốt bởi vì có cặp sách che ở trên đầu, cho nên chỉ có ẩm ướt một chút trên quần áo.

Nhưng mà trên mặt, trên đầu Trình Thi Đồng gần như đều bị xối, cô cầm khăn mặt yên lặng lau trán, trong nháy mắt một góc khăn mặt màu trắng xẹt qua mi mắt, cô tựa hồ nhớ tới cái gì.

"Anh...Anh là Rừng Tịch?" Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, trong mắt kinh ngạc nhìn anh.

Trên mặt vị nam sinh kia rõ ràng ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn cô, chần chờ nói: "Cô là..."

"Anh là vị tiểu hòa thượng bên trong Văn Lai Tự!" Trình Thi Đồng vẻ mặt kích động nhìn anh nói: "Anh còn nhớ rõ sao, khoảng bốn năm năm trước, mùng một đầu năm ngày nào đó, em lạc đường ở trong chùa, sau đó liền gặp anh....Em gọi là Trình Thi Đồng, anh còn nhớ rõ sao?"

Trình Thi Đồng.

Tên này, anh làm sao có thể quên...

Rừng Tịch trầm mặc hai giây, sau đó hướng tới Trình Thi Đồng ảm đạm cười nói: "Thật xin lỗi, thời gian quá dài, đã không quá nhớ rõ."

"A?" Trình Thi Đồng nhất thời có chút thất vọng, lập tức liền có chút xấu hổ hướng tới anh nói: "Cũng phải... Dù sao đều đã thời gian dài như thế, vốn em định sau khi chúc tết xong lại đi chùa tìm anh chơi đùa, kết quả... Trong nhà thật sự thân thích quá nhiều."

"Không sao." Rừng Tịch hướng tới cô ôn hòa nở nụ cười một chút, thanh âm thản nhiên nói: "Dù sao anh... Đã không nhớ rõ rồi."

"Cũng phải." Trình Thi Đồng trầm mặc chốc lát, sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng tới Rừng Tịch kỳ quái nói: "Oa, không phải anh là Tiểu Hòa Thượng sao, làm sao có thể ở trong nhà Cố Ninh Thư?"

"..."

Rừng Tịch nhìn cô, sau một lúc lâu mới mỉm cười nói: "Anh là anh trai Cố Ninh Thư, Cố Rừng Tịch."

Cái gì??

Trình Thi Đồng nhất thời khiếp sợ.

Cô và Cố Ninh Thư biết lâu như vậy, chưa từng có nghe cậu ấy nhắc tới, mình còn có một người anh trai a???

Cô lại nghĩ tới năm đó, cô hỏi Rừng Tịch, anh là ở bên trong chùa sao?

Lúc ấy anh trả lời cái gì? Hình như là... Ở tạm...?
Bình Luận (0)
Comment