Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 339

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Thật xin lỗi..." Thanh âm Cố Ninh Thư hư vô mờ mịt giống như là từ chân trời truyền đến, "Là tớ không tốt."

"Biết chính mình không tốt, liền mau trở lại cho tớ, tớ cảnh cáo cậu, nam sinh theo đuổi tớ đã từ cửa lớp đến cửa lớn trường học, nếu như trước năm mới cậu không trở lại mà nói, tớ nói không chừng liền chạy theo người khác." Trình Thi Đồng nước mắt vừa tuôn rơi rớt xuống đất, vừa hung dữ nói.

"..." Thanh âm bên kia điện thoại tạm dừng vài giây, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang ở bên tai của cô.

Thật lâu sau, cô nghe được thanh âm của cậu mang theo một nụ cười khổ hỏi: "Đồng Đồng, đừng khóc."

"Khóc cái gì, ai nói tớ khóc?" Trình Thi Đồng đưa tay lau hai mắt của mình một cái, mẹ - nước mắt như thế nào rơi xuống càng nhiều.

"Cậu đều đã biết rõ sao?"

"Biết cái gì?"

"Biết tớ... Chuyện ngã bệnh..." Thanh âm Cố Ninh Thư nghe qua tựa hồ thật cẩn thận, cái loại cảm giác này thật giống như đi một mình lơ lửng giữa không trung, chỉ cần gió nhẹ nhàng khẽ thổi sẽ ngã xuống.

"Uh`m..." Trình Thi Đồng nhẹ nhàng mà lên tiếng, sau đó thanh âm rầu rĩ hỏi: "Vì sao không nói cho tớ biết?"

"Tớ muốn chờ hết bệnh rồi lại nói cho cậu, sợ cậu lo lắng..."

" Nhưng mà cậu không nói cho tớ biết, tớ sẽ càng lo lắng có được hay không?" Trình Thi Đồng tức giận hướng tới bên kia điện thoại hét lớn: "Cậu có biết mấy tháng này tớ khổ sở bao nhiêu không? Một cái người sống nói không thấy đã không thấy tăm hơi, tìm cậu như thế nào cũng tìm không thấy, cậu có biết tớ muốn đánh cậu không?"

"Uh`m, chờ tớ trở về, cho cậu đánh thống khoái." Cố Ninh Thư cười khẽ một tiếng, hướng tới bên kia điện thoại trầm thấp nói.

"Chờ cậu trở về lại nói!" Trình Thi Đồng lại nói với cậu mấy câu, liền nghe được bên kia có người làm cho cậu tắt điện thoại sớm một chút nghỉ ngơi.

Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua mưa vẫn không ngừng rơi ngoài phòng như cũ, tâm tình kiềm chế thời gian dài như vậy tựa hồ lập tức thoải mái không ít.

Chờ lúc cô trở về đến trong nhà, lại phát hiện ánh mắt hai người Tiểu Thỏ và Cố Rừng Tịch nhìn chằm chằm cô.

"Nhìn cái gì?" Trình Thi Đồng đưa tay lại lau ánh mắt lau một cái nói: "Bên ngoài gió lớn, hạt cát thổi vào."

A......" Hai người Tiểu Thỏ cùng Cố Rừng Tịch đồng thời cúi đầu.

Lại ngồi trong nhà Cố Ninh Thư một hồi, Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ liền đứng dậy cáo từ.

Cố Rừng Tịch một đường đưa các cô đến trạm xe buýt cửa tiểu khu, nhìn các cô lên xe, lúc này mới xoay người lại.

Mưa còn đang tại rơi xuống, trong phòng vắng vẻ trống không, anh nhìn chỗ Trình Thi Đồng ngồi vừa rồi, ngốc thời gian thật dài.

Cô bé năm đó quấn anh nói chuyện, đã lớn như vậy a...

Trình Thi Đồng...

Cái tên này anh tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm...

----

Tháng mười hai âm u lạnh lẽo mà nhiều mưa liền đi qua như vậy.

Nghỉ phép Nguyên Đán năm 2007 không bao lâu, Trình Chi Ngôn liền đã kéo bao lớn bao nhỏ hành lý từ trường học trở lại nghỉ đông.

Lúc Tiểu Thỏ tan học cùng Đường Tiểu Vũ vừa hướng cửa trường học đi vừa thảo luận nội dung một bản ngôn tình tiểu thuyết mới vừa thấy ngày hôm qua, đột nhiên liền cảm giác được Đường Tiểu Vũ dùng lực kéo tay áo chính mình nói: "Tiểu Thỏ! Mau nhìn! Mau nhìn!! Cửa trường học có một cái đại soái ca!"

"Chỗ nào a??" Tiểu Thỏ không để ý theo phương hướng ngón tay Đường Tiểu Vũ nhìn qua, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cả người đều đã ngây ngẩn.
Bình Luận (0)
Comment