Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ha ha..." Mấy người bạn cùng phòng Trình Chi Ngôn nhìn nhau cười, cùng lúc nói ra hô: "Hôn ngân! Hôn ngân! Hôn ngân!!"
"..."
Trình Chi Ngôn hơi hơi hí mắt, kêu la nháy mắt biến mất.
Ánh mắt của anh xẹt qua trên mặt từng người bạn cùng phòng, đôi mắt trong suốt lóe ra sắc bén.
Vương Thước bọn họ nhất thời chột dạ cúi đầu xuống.
"Kỷ Lâm Khải..." Trình Chi Ngôn đột nhiên lành lạnh mở miệng gọi anh ta một tiếng.
"A?" Kỷ Lâm Khải ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ chứa ý cười, trong thanh âm tràn đầy niềm nở hướng Trình Chi Ngôn nói: "Lão Đại, gọi tôi làm gì?"
"Đưa lá bài trong tay cho tôi xem."
" Ách..."
"Nhanh lên."
"Đây..."
"...."
Trình Chi Ngôn nheo mắt nhìn, trong đôi mắt kia nhất thời làm anh ta rùng cả mình.
"Lão Đại, cho cậu." Kỷ Lâm Khải chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình nhất thời hạ thấp vài độ, toàn thân anh ta khẽ run rẩy, lập tức cung kính hai tay dâng lão K đỏ trong tay mình.
Trình Chi Ngôn tiếp nhận bài trong tay anh ta, hơi hơi hạ mắt, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt bài, mặt trước.... Không vấn đề gì.
Anh lại lật ngược bài.
Lúc vừa rồi chơi trò chơi, khoảng cách cách tầm mắt xa, nếu như không chú ý mà nói sẽ không phát hiện chấm đỏ nhỏ góc trên bên phải, nhưng mà hiện tại, anh cầm bài ở trong tay, lại thật cẩn thận nhìn, không phát hiện cái chấm đỏ nhỏ kia thật sự là có chút khó.
Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi ngoéo một cái, cầm bài trong tay dựng thẳng lên, trước mặt mấy người kia hỏi: "Đây là cái gì??"
"..."
"...."
"..."
Ba người kia nhất thời trầm mặc.
Cuối cùng, Trương Vũ Phi vẻ mặt không sợ chết hướng tới Trình Chi Ngôn cười làm lành nói: "Đây là lão K đỏ a!"
"Tôi biết." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, ngón tay thon dài chỉ vào chấm đỏ góc trên bên phải mặt sau nói: "Tôi hỏi cái này."
"Ách... Cái này..." Trương Vũ Phi chột dạ đưa tay sờ sờ cái mũi của mình nói: "Chắc là.... Chính là không cẩn thận cọ lên vết bẩn ở đâu đi..."
"Vậy sao?" Ánh mắt Trình Chi Ngôn nghiêm nghị nhìn anh ta.
"Ừm... Đúng vậy..." Trương Vũ Phi quay đầu lại, hướng tới hai bạn cùng phòng ngồi ở bên cạnh mình ánh mắt cầu cứu.
"Đây... Nhất định là không cẩn thận cọ chỗ nào, chúng ta cũng không biết đây là cái gì a." Kỷ Lâm Khải vội vàng giúp đỡ Trương Vũ Phi nói.
" Chính là, chính là, chung quy không thể nói đây là chúng ta đặc biệt làm dấu hiệu đi?" Vương Thước cũng vội vàng nói.
Nhưng mà lời vừa nói dứt, Trương Vũ Phi và Kỷ Lâm Khải liền ánh mắt giống như dao găm hướng tới anh ta.
Vương Thước bị nhìn da đầu có chút run lên, vội vàng ngậm miệng lại không nói.
"A..... Vậy thật đúng là vừa vặn..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, cầm lão K đỏ trong tay đặt xuống, sau đó đưa tay sờ sờ cái mũi của mình nói: "Đây là A bích sao?"
"Ách..."
Trình Chi Ngôn lại sờ lỗ tai mình, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Đây là 2 bích?"
"Này..."
Trình Chi Ngôn thu hồi tay mình, đặt ở trên bờ môi nhẹ nhàng gõ gõ nói: "Đây là 3 bích??"
"Khụ..."
"Đáng tiếc, các cậu vẫn không lấy 4 bích."
Thanh âm Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nói xong lời nói này, mặt ba người bạn cùng phòng nhất thời đỏ như mông khỉ.