Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 363

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cậu làm sao vậy, có phải say xe hay không?" Tiểu Thỏ thấy Từ Cảnh Thần vẻ mặt trắng xanh, vội vàng đưa tay trên lưng cậu dùng lực vỗ vài cái nói: "Muốn để cho sư phó lái xe dừng lại cho cậu đi xuống nôn một hồi hay không?"

"Không cần..." Từ Cảnh Thần cưỡng chế trận ghê tởm trong ngực kia, khoát tay nói: "Một lát thì tốt rồi."

"A......" Tiểu Thỏ nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, cuối cùng, cô đột nhiên đưa tay kéo bờ vai của cậu qua, mạnh mẽ đè đầu cậu trên vai mình, thấp giọng nói: "Tới, tôi cho cậu mượn bờ vai dựa vào một chút, nếu như cậu cảm thấy không thoải mái mà nói, liền nói với tôi."

"..."

Đầu Từ Cảnh Thần bị Tiểu Thỏ lấy tay ấn, một lát vậy mà tránh thoát không ra.

Trên thân thể cô có ấm áp, mùi thơm mát, trong mơ màng ngửi vậy mà giống như mùi trên người mẹ trong trí nhớ xa xôi.

Có lẽ là tham luyến trong nháy mắt đó tương tự và ấm áp, Từ Cảnh Thần chần chờ một chút liền dựa vào trên vai Tiểu Thỏ bất động.

Ngoài cửa sổ xe, mây tự do tự tại nổi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, rất nhiều năm trước kia, cậu dường như cũng là nằm úp sấp ở trên vai mẹ như thế này, nghiêng đầu nhìn bầu trời.

Cái lúc kia, có ấm áp, gió hơi hơi thổi, cậu và mẹ cười đến cực kỳ vui vẻ.

...

" Từ Cảnh Thần, Từ Cảnh Thần?" Thanh âm Tiểu Thỏ trong trẻo giống như từ rất xa truyền đến.

Từ Cảnh Thần chỉ cảm thấy ánh mắt chính mình sắp không mở ra được, lại vẫn là miễn cưỡng híp lại, mở to mắt nhìn người trước mắt.

" Về đến nhà, đừng ngủ, trở về đến trên giường từ từ ngủ." Trước mắt cậu có một khuôn mặt rất mơ hồ, biểu tình trên gương mặt kia dường như là... Sốt ruột??

A... Bên cạnh cậu còn sẽ có người bởi vì cậu sốt ruột sao??

"Uy uy...Cậu tỉnh a..." Tiểu Thỏ đưa tay đẩy đẩy Từ Cảnh Thần, vừa rồi mắt thấy ánh mắt người này hơi hơi mở một đường nhỏ, như thế nào chỉ chớp mắt hàng này lại ngủ rồi?

"Cô bé, muốn giúp đỡ hay không?" Ngồi trên ghế lái, lái xe đã cất kỹ tiền xe quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ và Từ Cảnh Thần thuận miệng hỏi.

" Muốn." Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu nói: "Chú, cháu xuống xe trước, phiền toái chú đỡ cậu ấy xuống đặt trên lưng cháu."

" Được rồi." Sư phó lái xe gật đầu một cái, không nói hai lời liền xuống xe bế Từ Cảnh Thần từ phía sau xe ra ngoài giúp Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ đỡ Từ Cảnh Thần, hướng tới sư phó lái xe cảm ơn, trực tiếp cõng cậu hướng tới trong nhà mình đi tới.

Mở cửa, đổi giày, lên lầu.

Tất cả động tác liền mạch lưu loát.

May mà Từ Cảnh Thần nhỏ hơn Tiểu Thỏ bốn tuổi, vóc dáng cũng lùn đi so với cô rất nhiều, nếu không thì Tiểu Thỏ còn thật không biết mình nên đưa cậu cầm trở về như thế nào.

Trở lại trong phòng mình, Tiểu Thỏ thật cẩn thận đặt Từ Cảnh Thần đến trên giường mình, giúp cậu cởi giày, sau đó lại túm chăn phấn phấn của chính mình đắp kín cho cậu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Uh`m... Thừa dịp người này còn chưa tỉnh ngủ, cô nhanh đi chuẩn bị chút đồ ăn.

Tiểu Thỏ vỗ hai tay, lập tức xoay người xuống lầu.

-----

Từ Cảnh Thần là bị mùi đồ ăn thơm ngào ngạt làm tỉnh.

Từ buổi sáng bắt đầu không ăn cơm, hơn nữa giữa trưa lại ngủ, lúc này cậu mới vừa tỉnh lại, lại cảm thấy bụng mình đói kêu ục ục không ngừng.

"Cậu tỉnh rồi?" Một đạo thanh âm hơi vui sướng từ bên cạnh cậu truyền tới.

Từ Cảnh Thần ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn qua.
Bình Luận (0)
Comment