Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ách... Chỉ là cảm thấy màu tóc cậu và ánh mắt đặc biệt nhạt." Tiểu Thỏ nghiêm túc đánh giá cậu một phen, nhẹ giọng nói.
Tiếu Hàm mỉm cười, tiếp tục nói: "Cho nên Anh ngữ coi như là tiếng mẹ đẻ của tớ rồi."
"Trách không được a." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, hướng tới Tiếu Hàm cười tít mắt nói: "Kịch bản trận đấu lớp chúng ta phải dựa vào cậu rồi! Hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề phiên dịch, ha ha."
Tiếu Hàm cười cười, đôi mắt nhìn cô không nói cái gì.
Cuối cùng xác định kịch bản xong, sau khi cho chủ nhiệm lớp xem qua chủ nhiệm lớp luôn miệng nói được, sau đó không có bất kỳ dị nghị gì, liền trực tiếp xác định để cho Tiểu Thỏ diễn Cô bé lọ lem, Tiếu Hàm diễn vương tử, tiếp theo lại chọn lựa vài người thành tích Anh ngữ là tốt hơn bạn học đóng nàng tiên đỡ đầu, mẹ kế Cô bé lọ lem, hai cái chị gái Cô bé lọ lem, còn có quốc vương.
Mọi người tuyển chọn đều đã xác định xong, mỗi ngày tan học bọn họ liền ở lại trong phòng học tập luyện, học lời thoại, nhớ vị trí, luyện phối hợp, mặc dù chỉ là vở kịch ngắn ngủn hai mươi phút, nhưng mà muốn đòi biểu diễn một hơi không hề sai lầm cũng là có độ khó nhất định.
Một tháng đảo mắt liền đi qua.
Thời gian trận đấu biểu diễn Anh ngữ thú vị cuối cùng xác định ở một cái buổi chiều thứ bảy giữa tháng tư.
Dù sao đối với trường học mà nói, trận đấu là trận đấu, đi học là đi học, trận đấu quan trọng cũng không quan trọng bằng thời gian học sinh lên lớp.
Ngược lại Tiểu Thỏ vừa nghe nói trận đấu sắp xếp thời gian ở thứ bảy cả người đều đã mừng rỡ nhảy lên cao ba mét, như vậy anh nước chanh là có thể đến xem cô biểu diễn rồi.
Trước biểu diễn ba ngày, Tiếu Hàm thần bí kéo một cái bao vải siêu lớn tới trường học, chỉ nói cho Tiểu Thỏ sau khi tan học đến phòng vũ đạo tập hợp, mà lại không nói là chuyện gì.
Tiểu Thỏ lòng tràn đầy hiếu kỳ, rất không dễ dàng chịu đựng được đến tan học, túm Tiếu Hàm liền muốn hướng tới phòng vũ đạo mà đi.
Tiếu Hàm có chút dở khóc dở cười nhìn cô, đưa tay kéo túi lớn phía dưới bàn học ra, bất đắc dĩ nói: "Đừng nóng vội a, tớ còn phải mang đạo cụ qua."
"Đạo cụ??" Tiểu Thỏ không hiểu ra sao nhìn cái túi lớn kia, kỳ quái nói: "Cái gì đạo cụ?"
"Đương nhiên là đạo cụ dùng biểu diễn." Tiếu Hàm cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Mẹ tớ là nhà thiết kế thời trang, bên trong này đều là trang phục biểu diễn tớ nhờ mẹ dùng một tháng này chế tạo."
"Oa!! Thật vậy chăng?? Bên trong cũng sẽ có váy lễ phục Cô bé lọ lem sao??" Đôi mắt Tiểu Thỏ nhất thời biến thành hai trái tim to lớn.
"Đương nhiên là có rồi." Tiếu Hàm có chút buồn cười nhìn cô nói: "Nếu không thì cậu cho là, lớp chúng ta mặc đồng phục đi lên biểu diễn sao?"
"Uh`m, tớ vốn nghĩ như vậy a." Tiểu Thỏ cực kỳ nghiêm túc liền gật gật đầu nói: "Ở nhà chúng ta sẽ mặc quần áo thể thao, đợi lúc tham gia vũ hội sẽ mặc váy tây trang, khà khà, đúng lúc một bộ nam sinh cũng là tây trang."
Tiếu Hàm nhịn không được giựt giựt khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến nói: "Rõ là.. Ý kiến hay..."
"Ách..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười, gãi gãi đầu mình nói: "Bởi vì tớ hỏi bạn học lớp khác một chút, phần lớn đều là biểu diễn kịch tiểu phẩm gì gì đó, đều nói trực tiếp mặc đồng phục đi lên."
"Được rồi..." Tiếu Hàm không nói gì địa lắc đầu.
"Ha ha, nếu chúng ta có trang phục đặc biệt chế tạo, đến lúc đó nhất định sẽ kinh diễm toàn trường!"