Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 377

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Ách... Thích chính là thích a." Tiểu Thỏ chớp đôi mắt trong suốt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Thật giống như em thích anh nước chanh, còn thích ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, còn thích uống nước chanh! Chính là đặc biệt đặc biệt thích!"

"..."

Trình Chi Ngôn lại hết chỗ nói rồi.

Chẳng lẽ trong cảm nhận của cô, chính mình liền cùng địa vị với kẹo sữa Đại Bạch Thỏ còn có nước chanh sao?

Trong lòng anh nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác vô lực thật sâu.

Thôi...

Anh đưa tay vỗ trán chính mình, có chút rầu rĩ hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Anh hít thở không khí xong rồi, chúng ta trở về đi, một lát không phải là công bố kết quả cuối cùng sao?"

"Uh`m, đi thôi!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, cô thần kinh trì độn căn bản không có phát giác Trình Chi Ngôn đang ghen.

Cô túm tay áo của anh, cười hì hì trở về Đại Lễ Đường.

Lúc bọn họ đi vào, tiết mục cuối cùng vừa lúc biểu diễn xong, nhóm người giám khảo đang tiến hành hạch toán điểm cuối cùng, thính phòng một mảnh lộn xộn, mọi người cũng đang thảo luận tiết mục lớp học Tiểu Thỏ biểu diễn vừa rồi, giữa nghị luận ồn ào, tất cả mọi người cảm thấy nhất định là bọn họ đạt được hạng nhất.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ tùy tiện tìm góc ngồi xuống, Tiểu Thỏ còn đang hưng phấn mà hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, nếu như hôm nay lớp em đạt được hạng nhất mà nói, anh mời em bữa tiệc lớn có được hay không?"

"Được." Trình Chi Ngôn cực kỳ sảng khoái gật đầu.

Bất quá chốc lát người chủ trì liền trở về trên đài lần nữa, bắt đầu tuyên bố thứ tự kết quả trận đấu lần này.

Không ngoài sở liệu, lớp Tiểu Thỏ bọn họ cuối cùng chiếm được hạng nhất.

"Nha! Anh nước chanh! Lớp em hạng nhất a!" Tiểu Thỏ nghe tuyên bố đệ nhất cuối cùng, nhất thời cao hứng reo hò một trận, xoay người lại liền trực tiếp cấp cho Trình Chi Ngôn một cái ôm ấp, "Thật tốt quá, đêm nay ăn bữa tiệc lớn! Bữa tiệc lớn! Bữa tiệc lớn! Nha!"

Trình Chi Ngôn có chút không nói gì.

"Tiểu Thỏ!!"

Ngay tại lúc Tiểu Thỏ còn đang ôm ấp Trình Chi Ngôn, phía sau bọn họ đột nhiên vang lên một thanh âm dịu dàng.

"Uh`m?" Tiểu Thỏ theo bản năng quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiếu Hàm đang có chút xấu hổ đứng ở phía sau bọn họ, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

"Tiếu Hàm, tìm tớ có việc??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, cười tít mắt hướng tới cậu hỏi, một đôi cánh tay lại vẫn ôm vào trên cổ Trình Chi Ngôn không có buông ra.

"Cái kia...Chủ nhiệm nói để ăn mừng lớp chúng ta đạt được hạng nhất, tối ngày mai mời mọi người cùng nhau ăn cơm, cho nên... Để cho tớ tới hỏi một chút cậu có đi hay không?" Tiếu Hàm nở nụ cười một chút, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói.

"Đi nha đi nha!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu.

"Kia..." Tiếu Hàm chần chờ một chút, gương mặt trắng nõn từ từ hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng nói: "Vậy tối hôm nay...Cậu có rảnh không, tớ có thể mời cậu ăn cơm không?"

"Ách..." Tiểu Thỏ giật mình, sau đó lắc lắc đầu nói: "Xấu hổ a, tối hôm nay anh nước chanh nói mời tớ ăn bữa tiệc lớn."

"Vậy sao..." Vẻ mặt Tiếu Hàm nhất thời có chút thất vọng, cậu lại hướng tới Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ ôm vào trong ngực nhìn thoáng qua, sau đó cười cười nói: "Vậy lần sau có cơ hội lại mời cậu ăn."

"Được." Tiểu Thỏ không cần nghĩ ngợi đồng ý.

Sau khi Tiếu Hàm rời khỏi, Tiểu Thỏ liền nghe thấy trong lồng ngực mình vang lên một cái thanh âm lành lạnh: "Em định ôm tới khi nào?"

Cô cúi đầu liền nhìn thấy Trình Chi Ngôn đang không biết nói gì nhìn cô.
Bình Luận (0)
Comment