Editor: Quỳnh Nguyễn
Thực ra anh giữ nguyên tư thế này đã thật lâu, quyển sách trước mắt kia anh đã nhìn gần nửa giờ lại vẫn là một tờ kia.
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi thật sâu, suy nghĩ đến chính mình ở bên cạnh điên cuồng ăn dấm chua, mà Tiểu Thỏ lại giống người không việc gì, anh liền càng thêm ngột ngạt.
Cho nên nói đến cùng, có lẽ tuổi Tiểu Thỏ quá nhỏ, có lẽ căn bản là không hiểu được cái gì thích, cái gì là yêu đi...
Anh đang nghĩ như vậy, liền nghe trên ban công truyền đến một trận tiếng đập cửa "Thùng thùng thùng", ngay sau đó một đạo thanh âm trong trẻo từ bên ngoài ban công truyền vào nói: "Anh nước chanh, anh nước chanh mở cửa a... Em tới tìm anh..."
"..." Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên cửa ban công.
Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, xốc chăn xuống giường, xỏ dép lê hướng tới ban công đi tới.
Mở cửa ban công ra, Tiểu Thỏ cười tít mắt đứng ở trước mắt anh, đôi mắt nhìn anh hỏi: "Anh nước chanh, hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy??"
"Không như thế nào." Trình Chi Ngôn chờ cô đi vào, lại đóng cửa ban công lần nữa, lúc này mới xoay người lại đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn cô nói: "Đã trễ thế này, còn tới tìm anh có chuyện gì?"
"Không có việc gì liền không thể tới tìm anh sao?" Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, nhìn trên mặt Trình Chi Ngôn hơi chút buồn bực, trong lòng thầm suy nghĩ, sẽ không là thật ghen tị đi??
"..." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn cô, xoay người đi trở về trước giường mình, một lần nữa dựa ở trên đầu giường, cầm lấy quyển sách ở bên cạnh kia, cúi đầu vừa nhìn vừa nói: "Anh đang nhìn sách, chính em chơi đi."
"A......" Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, nhưng là đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn, đi đến trước giường anh, cánh tay chống đỡ ở trên giường, nghiêng đầu, từ giữa sách của anh hướng tới anh nhìn lại.
"..." Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt mình kia, hơi run sợ một phen, sau đó nhíu lông mày nói: "Em làm gì?"
"Uh`m..." Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm môi phấn nộn của Trình Chi Ngôn.
Ưm.... Môi anh nước chanh nhìn sáng bóng, hồng nhuận a...
Nếu như dựa theo phương pháp Trình Thi Đồng dạy cho cô, hiện tại có phải nên là tiến hành bước đầu tiên "Hôn" hay không?
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt có vẻ đăm chiêu trước mắt, mới vừa định mở miệng hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì lại cảm thấy hoa mắt, môi cô ấm áp mà mềm mại đã nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của anh.
Đây là muốn... Làm gì??
Trình Chi Ngôn giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ trước mắt, mắt to trắng đen rõ ràng gần trong gang tấc, lông mi dài dài giống như hai cây quạt xinh xắn theo động tác nháy mắt của cô xoè ra thật nhỏ.
Tiểu Thỏ sau khi hôn môi Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút liền thăm dò duỗi đầu lưỡi bản thân ra, thật cẩn thận tiến vào trong miệng anh.
Hơi thở say nồng riêng biệt trên người cô đều đã vờn quanh cả người anh, vừa rồi cô đi tới đi lui trong phòng anh, hơn nữa cô còn uống sữa đường, cho nên giờ phút này lúc đầu lưỡi của cô mang theo một chút hương vị sữa ngọt ngào đụng chạm đến lưỡi mềm mại của anh, tim Trình Chi Ngôn vậy mà nháy mắt lỡ một nhịp đập.
Nhưng mà Tiểu Thỏ cũng không có cho anh thời gian suy nghĩ quá nhiều, cánh tay mảnh khảnh đã thuận thế vòng lên cổ thon dài của anh.