Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 387

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Em đây là làm gì, lật tới lật lui?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, trong tay cô dường như cầm một thứ gì đó, lại hướng tới chính mình đã đi tới.

"Đây, đưa cho anh." Tiểu Thỏ yên lặng cầm gì đó trong tay mình đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng nói.

"Đây là...??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, tiếp nhận đồ vật từ trong tay Tiểu Thỏ, cúi đầu nhìn nhìn, đó là một cái hộp dùng giấy đóng gói hồng nhạt bao lại, phía trên còn dán một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt, nhìn hình chữ nhật, còn có độ dày một chút, anh hơi hơi nhíu mày, hình như là quyển sách.

"Là quà tặng chuẩn bị cho anh." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn trong ánh mắt nghi hoặc, cau cái mũi nhỏ hướng tới Trình Chi Ngôn chậm rãi nói: "Vốn định tháng sau sinh nhật em tặng cho anh, bất quá nhìn anh ghen ăn thành như vậy em quyết định vẫn lại là hiện tại cho anh."

"..."

Trình Chi Ngôn nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Cái gì gọi là ghen ăn thành như vậy, anh ăn thành loại nào rồi hả??

Cô rõ ràng ngay cả nhìn cũng nhìn không ra còn phải muốn người khác nhắc nhở mới biết được được chứ?

Nhưng mà anh rốt cuộc vẫn lại là yên tĩnh trở lại, ánh mắt rơi vào trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ, suy nghĩ một chút quà tặng trong tay mình, sau đó hướng tới cô nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại có thể mở ra nhìn xem sao?"

" Có thể." Tiểu Thỏ gật đầu.

Trình Chi Ngôn cầm phần quà tặng kia, chậm rãi đi đến bên bàn học mình, động tác tao nhã hủy đi giấy đóng gói bên ngoài.

Bên trong là một cái Bản Bút Ký, cũng không phải một quyển sách.

Trình Chi Ngôn nhìn bìa ngoài Bản Bút Ký là ảnh chụp chung mình cùng Tiểu Thỏ, nhịn không được cười cười, ngón tay thon dài ở trên bìa ngoài nhẹ nhàng vuốt nhẹ, thanh âm trầm thấp nói: "Đây là ảnh chụp chung thật lâu trước kia?"

Bìa ngoài mình mặc áo sơmi màu trắng ôm Tiểu Thỏ lên mẫu giáo lớn, đứng ở cửa trường trung học phụ thuộc Nhất Trung, hai người nhìn đối phương cười.

Anh còn nhớ rõ, ngày đó ánh mặt trời sáng lạn, gió cực kỳ ấm áp, anh vừa mới lên sơ trung, trong lòng là tràn đầy vui mừng.

"Uh`m!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh xem, hiện tại rốt cục em cũng lên trường trung học phụ thuộc Nhất Trung rồi."

Trình Chi Ngôn mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô không nói gì.

Cô đang dọc theo dấu chân mình chậm rãi lớn lên.

"Anh nước chanh, anh không mở ra nhìn xem sao??" Tiểu Thỏ thấy anh vẫn nhìn bìa ngoài Bản Bút Ký, bộ dáng vẻ mặt có vẻ đăm chiêu, cuối cùng nhịn không được hướng tới anh hỏi.

"Uh`m." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng mở bìa mặt ra.

Trên trang bìa trong là chữ viết thanh tú tinh tế của Tiểu Thỏ, viết hai hàng chữ:

Có người nói không rõ chỗ nào tốt,

Nhưng chính là người nào đều thay thế không được.

Đây là...

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô.

Tiểu Thỏ vẫn đứng ở trước mặt anh, đột nhiên liền hướng tới anh tách ra một cái nụ cười rực rỡ.

"Như thế nào, thích không??" Ánh mắt Tiểu Thỏ cười cong lên giống như ánh trăng trên trời, "Những lời này em vô cùng thích, bởi vì em đối với anh nước chanh chính là tình cảm như vậy."

Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi gợi lên một cái độ cong.

Cô bé của anh, rõ ràng còn nhỏ như vậy cũng đã để cho anh hiểu cái gì là cảm động.

"Tiểu Thỏ..." Anh nhẹ nhàng khép lại bìa ngoài, đi đến trước mặt cô, cúi người ôn nhu hôn lên cánh môi của cô, lẩm bẩm nói: "Anh quyết định."
Bình Luận (0)
Comment