Editor Quỳnh Nguyễn.
"Em..... Tối hôm qua uống say sao???" Tiểu Thỏ đưa tay kéo kéo tóc của mình, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.
"Đúng vậy...... Hơn nữa tửu lượng rất kém." Đôi môi hồng nhạt nổi lên, hơi cong cong rất đẹp đẽ nhìn Tiểu Thỏ nói:" Không phải em cái gì cũng không nhớ tới chứ???"
Vẻ mặt Tiểu Thỏ sững sờ, nhất thời có chút lúng túng, cô cúi đầu, một tay bám chặt vào góc chăn, âm thanh yếu ớt nói:"Đúng là không nhớ gì......"
Trình Chi Ngôn không hề nghĩ tới cô ấy vừa ngủ dậy một giấc mà chuyện gì cũng đã quên mất, nhất thời có chút dở khóc dở cười nhìn cô nói:"Em đúng là quên hết không nhớ một chút gì......"
Tiểu Thỏ cắn cắn môi mình, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trình Chi Ngôn, đúng là không nhịn được hỏi:"Em......Tửu lượng của em rất kém???"
"......" Trình Chi Ngôn nghe xong vấn đề này, trong thời gian ngắn không nói gì, chỉ là cặp mắt trong suốt kìa nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất lâu.
Anh càng nhìn, Tiểu Thỏ càng cảm thấy hoảng hốt.
Không phái ngày hôm qua sau khi uống say, cô cởi quần áo nhảy múa trước mặt mọi người chứ?
"Em ngày hôm qua..... Uống say."
Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, rốt cục cũng chậm rãi mở miệng hướng về Tiểu Thỏ nói:" Sau đó một chân đứng trên chiếc ghế, một chân khác đứng trên bàn, cất ca giọng vàng......"
"......"
Khóe miệng Tiểu Thỏ giật giật, đứng trên bàn hát??? Cô đã làm ra chuyện như vậy sao??? Cô làm sao ngay một chút cũng không có nhớ chứ......
"Hơn nữa còn là bài hát về tình yêu......." ánh mắt như trống rỗng của Trình Chi Ngôn nhìn cô,"Lăn qua lộn lại liền hát câu kia - ban đầu là ngươi muồn chia tay, chia tay liền chia tay, hiện tại lại muốn dùng tình yêu chân thành để gọi ta về......"
Dựa vào.......
Tiểu Thỏ ngượng ngùng cúi đầu, không nhịn được đưa tay lên che mặt mình, cũng đủ mất mặt rồi......
"Sau đó mẹ anh với mẹ em thật vất vả đem em từ trên bàn khuyên ngăn xuống..... Em liền......" Trình Chi Ngôn chần chừ một chút, có vẻ như nghĩ lại chuyện cũ mà cảm thấy giật mình.
"Em liền làm sao vậy?" Ánh mắt Tiểu Thỏ đầy sửng sốt nhìn Trình Chi Ngôn, cô sẽ không phải sau đó ngồi xuống, đem quần áo mình cởi ra chứ?
"Em liền nhào tới người anh, ôm anh, vừa khóc vừa nói - Anh, anh làm sao lại biến thành thầy giáo Trình của em rồi, hai chúng ta đang tình cảm anh em, tại sao trong nháy mắt lại biến thành tình thầy trò......" Lúc Trình Chi Ngôn nói đến điều này, không nhịn được nhướng mắt một cái, cái gì là tình cảm anh em, cái gì là tình thầy trò, trong đầu của cô đang chứa cái gì vậy.
Hô......
Cũng còn tốt cũng còn tốt......
Vẫn không quá mất mặt......
Tiểu Thỏ tuy cảm thấy lời nói này có chút gì đó không đúng...... Nhưng mà nhào tới người Trình Chi Ngôn dù sao cũng hơn bản thân cô cởi quần áo, nhảy múa rồi.
Chỉ là......
Cô thấy Trình Chi Ngôn đột nhiên tránh ánh mắt cô, dáng vẻ như đang còn chuyện gì muốn nói nhưng lại thôi, trái tim không nhịn được lại loạn nhịp lên.
Lẽ nào trừ chuyện đó ra, cô còn nói cái gì khác???
Tiểu Thỏ cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn, hai tay vịn bờ vai của anh, không suy nghĩ nữa liền nói:" Em còn làm chuyện gì khác nữa sao? Anh, anh nói đi, em không thể chịu đừng được nữa rồi!"
Trình Chi Ngôn nhìn cô đầy ý tứ một cái, trong con mắt hiện lên một tia hào quang lấp lánh, không nhanh không chậm hướng về cô nói:" Em..... Còn đứng trước mặt mọi người..... Khiếm nhã anh....."