Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 420

Editor: Quỳnh Nguyễn

Đôi mắt thâm thúy đen tuyền liền nhìn thẳng tắp nhìn cô như vậy, thấy anh trái tim cô lại đập mạnh.

" Anh nước chanh...A---!" Tiểu Thỏ mới vừa định mở miệng gọi anh liền nhịn không được kêu sợ hãi một tiếng, cô chỉ cảm thấy dưới chân mình nhẹ một cái, cả người bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp khiêng trở về trong phòng ngủ của cô.

Trình Chi Ngôn ôm eo của cô, bế cô đến trên giường, sau đó xoay người một cái liền đè cả người cô ở dưới thân anh.

Tiểu Thỏ có chút run sợ nhìn anh.

Đôi mắt anh sâu thẳm, khoảng cách bất quá ngắn ngủn mười centimeter, lại giống như là hắc động giữa vũ trụ sâu không lường được, hấp dẫn ánh mắt của cô.

Tiểu Thỏ nhịn không được dùng lực nuốt nước miếng một phen, cảm thấy tối hôm nay Trình Chi Ngôn vô cùng không giống bình thường.

Hai tay của cô bị anh chế trụ, hơn nữa anh vẫn không nhúc nhích đè nặng cô, chỉ là cằm hình dáng rõ ràng hơi hơi dương lên cũng không nói một câu.

Tình hình như vậy, không hiểu làm cho cô có một loại cảm giác yên tĩnh trước cơn bão.

" Anh nước chanh...Anh... Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ thật cẩn thận, thanh âm cúi đầu hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

Ai ngờ vào lúc này trên xương quai xanh của cô bỗng nhiên truyền đến một trận cảm giác ấm áp tê dại.

Lọn tóc của anh đã xẹt qua gương mặt cô, nhẹ nhàng cọ xát cằm của cô, hạ xuống cái hôn.

Tiểu Thỏ hơi hơi run lên, theo bản năng cúi đầu nhìn anh.

Hô hấp nóng bỏng của anh phun ở trên làn da của cô, thân thể anh ấm áp vẫn che ở trên thân thể cô như cũ, lại giống như là một con sư tử chờ cơ hội khống chế con mồi trong phạm vi chính mình.

Tay anh thon dài đã lặng yên dò xét hướng vạt áo áo ngủ của cô, sau đó xốc lên một góc, ngón tay hơi chút mang theo một chút cảm giác mát, dọc theo đường cong bụng mềm mại, hướng tới phía trên cố định hoạt động.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, giống như có một đạo điện lưu dọc theo làn da bụng chậm rãi hướng về phía trước.

Cảm giác tốt đẹp kia làm cho anh nhịn không được cúi đầu phát ra một tiếng than nhẹ, nhưng mà than nhẹ như vậy từ trong tiếng nói ra lại càng như là sư tử gầm nhẹ trước khi hưởng thụ con mồi.

Tại lúc Tiểu Thỏ phản kháng, một cánh tay kia không rảnh đã lưu loát cởi nút thắt áo ngủ cô ra.

Thân thể cô gái đẹp mà trắng tinh cứ như vậy bỗng dưng lộ ra trong không khí ban đêm đầu thu hơi lạnh.

Cả người Tiểu Thỏ đều đã cứng lại rồi, cô theo bản năng muốn đưa tay đi che cảnh tượng trước ngực mình, hai tay sau một giây lại bị anh đè lại.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn sâu thẳm giờ phút này giống như mực, căn bản không cách nào phân biệt vẻ mặt.

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng.

" Anh nước chanh..." Thanh âm cô run rẩy nhẹ nhàng hô một tiếng.

Từ tối hôm nay anh xuất hiện ở trên sân thượng cho tới bây giờ anh ngay cả một câu đều không có nói qua.

Trình Chi Ngôn trầm mặc như vậy, Trình Chi Ngôn nhiệt liệt như vậy, vậy mà làm cho cô cảm thấy thật xa lạ.

Nhưng mà một tiếng kêu to trầm thấp kia lại giống như là tín hiệu con mồi sắp chạy trốn, động tác Trình Chi Ngôn hơi dừng một chút liền trực tiếp cúi người, cánh môi mỏng hôn lên da thịt ngực trắng noãn của cô.

"Ưm..."

Trong nháy mắt đó, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy máu toàn thân giống như trong khoảnh khắc liền hướng đến đầu đỉnh.
Bình Luận (0)
Comment