Editor: Quỳnh Nguyễn
Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn kia sớm đã là hoa lê đẫm mưa.
Mắt to trắng đen rõ ràng đang chứa đầy nước mắt, trong mắt hoảng sợ nhìn anh.
Sợ hãi??
Động tác trên tay Trình Chi Ngôn nháy mắt liền dừng lại.
Là anh làm cho cô cảm giác được sợ hãi sao...
Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ quần áo lộn xộn, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn nhàn nhạt đỏ ửng, ngực phấn nộn có hôn ngân xanh tím khắp nơi.
Cho tới nay cô gái anh nghiêm túc đối đãi, cẩn thận trân quý, nâng niu trong lòng bàn tay che chở lớn lên kia lại bị anh đối đãi thô bạo như vậy.
Cho dù trong lòng tức giận cô không hiểu chuyện, cũng không đến mức này...
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó đưa tay túm chăn trên giường cô qua, đắp kín cho cô, tiếp theo không nói được một lời xoay người xuống giường, yên lặng đi ra cửa ban công lại đi trở về.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy áp lực trên thân mình đột nhiên biến mất, căng thẳng trong lòng kia một hơi buông xuống, nước mắt liền dừng không được chảy ra.
Tay cô cầm lấy cổ áo ngủ chính mình, cánh tay chống đỡ nhìn thoáng qua ban công.
Bóng dáng Trình Chi Ngôn sớm đã biến mất ở trong một mảnh hắc ám kia.
Cho nên... Anh liền không nói được một lời đến đây như vậy, không nói được một lời hôn cô, sau đó lại không nói được một lời rời đi?
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng mình loạn loạn, hình ảnh trên ti vi còn đang lóe sáng, nhưng mà thanh âm lại sớm đã biến mất, có lẽ là vì lúc vừa rồi cô ngã xuống không cẩn thận đè đến cái nút khống chế thanh âm trên điều khiển từ xa...
Trong phòng to như vậy bỗng nhiên yên lặng làm cho cô có chút hoảng hốt.
Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, lại cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, tắt đèn, ở trong một vùng tối đen một lần nữa nằm lại trên giường mình, trợn to mắt nhìn trần nhà đen như mực.
Trên da thịt cô còn lưu lại nhiệt độ đầu ngón tay anh.
Tiểu Thỏ chuyển người lại ôm chăn, cảm giác khác thường trong thân thể kia làm cho cô như thế nào cũng ngủ không được.
Lăn qua lộn lại như vậy gần một giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ.
Cả một đêm trong mộng kia, đôi má Trình Chi Ngôn lạnh lùng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, trầm mặc hôn môi luân phiên không ngừng xuất hiện, mãi đến lúc đồng hồ báo thức vang buổi sáng, Tiểu Thỏ mờ mờ ảo ảo mở to mắt.
Trên thân thể có một loại mỏi mệt nói không nên lời, thật giống như là từ trong vũng bùn vùng vẫy một đêm mới bò ra.
Cô híp mắt, đợi cho đầu óc tỉnh táo một chút, lúc này mới quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Giữa khe hở bức màn để lộ ra một mảnh ánh sáng chói mắt, mặt trời sáng sớm sớm đã từ từ dâng lên.
Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đây mới là ngày thứ ba Trình Chi Ngôn làm chủ nhiệm lớp mình...
Vì sao cô cũng đã bắt đầu cảm thấy ngày càng thêm khó khăn so với yêu đất khách rồi...
Lúc trong đầu cô miên man suy nghĩ, trên ban công truyền đến một trận tiếng vang rất nhỏ.
Tiểu Thỏ theo bản năng ngẩng đầu hướng tới cửa ban công nhìn qua.
Một bóng dáng mảnh khảnh mà cao to đang đẩy cửa vào, trên gương mặt vẫn trong veo mà lạnh lùng như cũ, một chút biểu tình đều không có.
Chẳng qua phía dưới hốc mắt anh hai nơi xanh đen, hiển lộ rõ ràng anh dường như cũng là một đêm không có ngủ.
Tiểu Thỏ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của anh chậm rãi đi đến trước giường mình, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, mà lại không nói gì.