Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 442

Editor: Quỳnh Nguyễn

Thật sự là hù chết Bảo Bảo rồi.... Cô còn tưởng rằng anh nước chanh thật sự phải giúp cô tắm a.

Nhưng mà...

Tiểu Thỏ bỗng nhiên nhớ tới, cho dù là dùng khăn nóng lau cũng vẫn là cởi quần áo trên người a...

Vậy cô không phải là trống trơn đối mặt Trình Chi Ngôn??

Không biết vì sao trong đầu của cô liền hiện ra cảnh tượng lần trước sau khi Trình Chi Ngôn uống rượu không hiểu ra sao đè cô không thể nhúc nhích... Sau đó...

Trình Chi Ngôn cau mày đứng ở bên cạnh, nhìn cô một hồi thoải mái, một hồi khẩn trương, một hồi lại xấu hổ, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Em lề mề cái gì a, nhanh lên, nước đều đã nóng rồi."

Anh vừa nói vừa đưa tay vớt khăn mặt ở trong nước nóng ra, lấy tay nhẹ nhàng vắt để lại một chút nước ở trên khăn mặt, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Xoay người sang chỗ khác, cởi áo ra, anh lau phía sau lưng giúp em một chút, chỗ khác em tự lau.

"Anh chỉ lau phía sau lưng giúp em?" Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn anh.

" Như thế nào?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn tràn đầy đều là bỡn cợt nhìn cô nói: "Nghe lời em giọng điệu hình như cực kỳ tiếc hận, là muốn anh lau toàn thân giúp em sao??"

"Không cần, không cần, lau phía sau lưng giúp em thì tốt rồi!!" Tiểu Thỏ lắc đầu liên tục, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Trình Chi Ngôn, đưa tay cởi áo chính mình.

Dưới ánh đèn mờ nhạt nhà vệ sinh, làn da thiếu nữ nõn nà sáng bóng.

Mặc dù là đưa lưng về phía Trình Chi Ngôn nhưng Tiểu Thỏ vẫn lại là nhịn không được có chút thẹn thùng, cô hơi hơi nghiêng đầu cầm tóc dài ở phía sau lưng đẩy đến phía trước, sau đó nhỏ giọng nói: "Được rồi...Lau đi...."

Trình Chi Ngôn nhìn phần lưng trắng nõn bóng loáng của cô không hề che đậy hiện ra ở trước mặt mình như vậy, đôi mắt trong suốt nhịn không được hơi hơi trầm trầm.

Tầm mắt của anh dọc theo bờ vai cô, lướt qua xương quai xanh gầy yếu, mãi cho đến trên vòng eo tinh tế không chịu nổi đầy một nắm tay, lúc này mới mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm khăn mặt hồng nhạt trong tay mình nhẹ nhàng lau trên vai cô.

Khăn mặt nóng hầm hập mang theo một chút ẩm ướt tỏa ra hơi nóng lượn lờ rơi vào trên làn da của cô.

Tiểu Thỏ vẫn không nhúc nhích đứng, chỉ cảm thấy chỗ khăn nóng lau qua khẽ đụng đến không khí liền có một chút cảm giác lành lạnh, cái loại cảm giác mát này giống như là nước suối trong khe núi ngày xuân chậm rãi chảy theo dòng mà qua, mang theo một chút cảm giác thanh nhuận, đuổi đi bất an cùng khó chịu trong lòng cô.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn chuyên chú lau phía sau lưng của cô, động tác trong tay nhẹ nhàng giống như con bướm.

Trong không khí nháy mắt tràn ngập một chút không khí ngọt ngào ám muội.

Tiểu Thỏ cảm giác khăn nóng trong tay anh đã thay đổi ba lần nước ấm, một lần thay nước ấm cuối cùng anh đã lau eo của cô xong.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rốt cục lau xong, cảm giác dính trên người cũng rốt cục biến mất.

Trình Chi Ngôn lau xong, cầm khăn mặt ném vào bồn rửa tay một lần nữa, sau khi dùng nước ấm mới xả cầm khăn mặt lại giặt sạch sẽ ngẩng đầu đưa lưng về phía Tiểu Thỏ thanh âm trầm giọng hướng tới cô nói: "Được rồi, xoay lại đi."

"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.

" Còn có phía trước chưa lau." Đôi mắt Trình Chi Ngôn sâu thẳm, có một chút ánh sáng nhợt nhạt hơi hơi chớp động, khóe môi anh cong cong, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô nói.
Bình Luận (0)
Comment