Editor Quỳnh Nguyễn.
Phòng Trình Chi Ngôn trống vắng, chỉ có đèn treo trần nhà đang sáng.
Ồ?
Anh không có trong phòng?
Trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, đẩy cửa ban công, đi vào.
"Anh, anh......??" Tiểu Thỏ nhẹ giọng kêu vài tiếng, trong phòng không ai lên tiếng.
Kỳ quái, trong phòng sao không có người.
Tiểu Thỏ đi tới cửa phòng anh, đang chuẩn bị mở cửa nhìn, bỗng nhiên cửa tự nhiên mở ra.
Tay Trình Chi Ngôn đang cầm một đĩa táo, đứng sau cửa, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ một chút, sau đó lạnh nhạt nói:"Đến rồi sao?"
"Hả? Làm sao anh biết em sẽ sang đây?" Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt, cúi đầu hướng về đĩa táo trong tay anh, thuận tay đưa một quả táo nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói:"Quả táo này vô cùng ngọt, anh vừa mới hái?"
"Ừ." Trình Chi Ngôn chậm rãi đi vào trong phòng, thuận tay đem đĩa táo để trên tủ cạnh đầu giường, sau đó đứng xa xa Tiểu Thỏ nói:"Nói đi, muốn làm chuyện xấu gì?"
"Ạch......" khuôn mặt Tiểu Thỏ hơi run run, nhất thời cười gượng gạo nói:" Cái gì mà làm chuyện xấu chứ? Chỉ là em muốn ghé thăm
xem anh đã ngủ hay chưa?"
"Sau đó thì sao?" Trình Chi Ngôn hai tay đan chéo trước ngực, cằm hơi hất lên, hướng về Tiểu Thỏ hỏi.
"Sau đó thì...... Không có sau đó gì cả." Tiểu Thỏ sau khi ăn xong quả táo trong miệng, lại chạy đến trước tủ đầu giường, cầm một quả, tiếp đó hướng về Trình Chi Ngôn lách lách nhẹ người đứng bên cạnh, học theo giọng nói của nữ yêu quái trong Tây Du Ký đùa giỡn với Đường Tăng liền nói:" Anh, anh làm sao mà tránh em vậy?"
Trình Chi Ngôn chỉ biết im lặng mà di chuyển sang bên cạnh giá sách, sau đó trầm giọng nói:"Đừng tưởng rằng em định làm gì mà anh không biết."
"Ài! Anh biết em đang suy nghĩ gì sao?" Tiểu Thỏ trong nháy mắt, cơ thể lại hướng về phía Trình Chi Ngôn tiến sát lại dần.
"Ừ." Trình Chi Ngôn lại tiếp tục im lặng, di chuyển sát bàn đọc sách, "Dù sao cũng là nhìn em lớn lên."
Khuôn mặt Tiểu Thỏ nhất thời xám lại, hướng về phía Trình Chi Ngôn mà dịch vài bước lại gần rồi nói:"Đừng nói như vậy, cứ làm như anh rất già so với em vậy."
"......."
Lần này, Trình Chi Ngôn không tiếp tục dịch sát cạnh bàn, hơi quay đầu, đôi mắt trong suốt hiện vẻ nghiêm túc mà nhìn xuống gương mặt đầy vẻ cợt nhả của Tiểu Thỏ rồi nói:"Nói thật, trước đây anh cũng không cảm thấy hai chúng ta có chút cách biệt bảy tuổi là bao xa, dù sao cũng là còn là ở trong trường học, chỉ là bây giờ nhìn tới......"
Tiếng nói của anh dừng lại một chút, tiếp theo nói:"Anh đã 22 tuổi, mà em bây giờ mới 15 tuổi, em có biết không, bạn học cùng lớp đại học giống như anh, trong nhà đã bắt đầu thu xếp giới thiệu người yêu rồi!"
"A?" vẻ mặt Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại nói tới chuyện này.
"......." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mê man của Tiểu Thỏ, thở dài một hơi thật sâu, cặn kẽ giải thích một câu:"Người khác cũng đã bắt đầu thu xếp chuyện hôn nhân, mà bạn gái của anh vẫn còn là vị thành niên......"
"Ạch...... Cho nên??" Tiểu Thỏ vẫn đang còn mờ mịt chưa hiểu gì.
"Lấy thông minh của em, rốt cuộc làm sao thi đậu trường Nhất Trung?" Trình Chi Ngôn không nhịn được đưa tay đánh nhẹ vào gáy cô.