Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 478

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh nói, "Chỉ hai ba viên mà thôi."

"Vậy sao." Trình Chi Ngôn vừa cười vừa cúi người phủ trên cánh môi hồng nhuận của cô, thanh âm lẩm bẩm nói: "Để cho anh kiểm tra một phen..."

"Ưm..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt Trình Chi Ngôn gần trong gang tấc, nhịn không được đưa tay đấm đấm ngực của anh.

Thật là, người này nói như thế nào hôn liền hôn a...

Bởi vì cô là bị Trình Chi Ngôn ôm ngồi ở trên đùi cho nên tầm mắt cô đúng lúc quay về cửa ban công phòng Trình Chi Ngôn.

Vừa mới bắt đầu cô còn không có để ý, chỉ là năm giây qua đi cô đột nhiên phát hiện, hình như có một đầu người đang núp sau cửa ban công phòng Trình Chi Ngôn, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, vội vàng dùng lực đẩy Trình Chi Ngôn ra.

"Làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, đưa tay khẽ vuốt khóe miệng hồng nhuận của cô, kỳ quái nói.

"..." Tiểu Thỏ đưa tay chỉ chỉ phía sau của anh.

Trình Chi Ngôn vẻ mặt mờ mịt xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy trên cửa ban công phòng mình vậy mà dán một gương mặt người, trong lòng nháy mắt hồi hộp một phen, đợi anh nhìn kỹ phát hiện thực ra kia là đứa bé trai, nhịn không được nhíu nhíu mày, đứng dậy đi đến cửa ban công trước mặt, mở cửa, nhìn Từ Cảnh Thần đứng ở bên ngoài vẻ mặt nói: "Sao là cậu?"

"..." Từ Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn, lại nhìn nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt quẫn bách đứng ở trong phòng nói: "Anh ta là bạn trai cô sao??"

"Uh`m..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gật gật đầu.

"A...... Không phải nói trước kia cô nói anh ta chính là một người hàng xóm bình thường sao." Từ Cảnh Thần vô cùng tự nhiên đi vào phòng Trình Chi Ngôn, đôi mắt xinh đẹp tùy ý đánh giá bốn phía trong phòng anh.

" Hàng xóm bình thường?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, trong đôi mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình.

"Ách... Cái này... Hiểu lầm, hiểu lầm..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười, đưa tay gãi gãi đầu mình hướng tới Từ Cảnh Thần nói: "Cậu đừng nói lung tung a, tôi nói anh nước chanh là hàng xóm bình thường lúc nào."

" Nhưng mà lần trước tôi hỏi cô, cô cũng không có phủ nhận a." Từ Cảnh Thần tự nhiên chuyển động một vòng trong phòng Trình Chi Ngôn, cặp mắt tràn đầy vô tội nhìn Tiểu Thỏ, giang hai tay nói.

"..."

Tiểu Thỏ nhịn không được có chút đau đầu vỗ trán, cái tiểu quỷ này...

"Cậu cùng tới đây làm gì a??"

"Tôi liền đến xem sao." Từ Cảnh Thần chuyển xong một vòng đứng trước mặt Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn, mỉm cười nói: "Không nghĩ qua là liền thấy được hình ảnh không nên nhìn."

"..."

Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày nhìn Từ Cảnh Thần, thanh âm không vui nói: "Cậu có biết tùy tiện vào nhà người ta là hành vi rất không lễ phép hay không."

"A......" Từ Cảnh Thần gật gật đầu, vô cùng thản nhiên nói: "Tôi biết a, nhưng mà tôi vốn là người không có lễ phép a, không tin anh hỏi Tiểu Thỏ, hai năm trước cô còn nói qua tôi không có lễ phép rồi."

"..."

Tiểu Thỏ tiếp tục vỗ trán.

Trình Chi Ngôn tiếp tục nhíu mày.

Từ Cảnh Thần đi đến trước giá sách Trình Chi Ngôn, tiện tay cầm một quyển 《 Mao chủ tịch truyền 》 lật đi lật lại, sau đó cười nhạo nói: "Quả nhiên là Lão Nam Nhân mới có thể nhìn cái này.... Sách này trên giá sách ba tôi cũng có."
Bình Luận (0)
Comment