Editor: Quỳnh Nguyễn
Trong phòng nhất thời lại là một mảnh an tĩnh.
Tiểu Thỏ sau khi nói xong câu đó, có chút lo lắng nhìn Trình Chi Ngôn, hoàn toàn không biết kế tiếp anh sẽ trả lời thế nào thế nào.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, trong ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc nhìn chăm chú vào cô.
Bầu không khí yên tĩnh như vậy đột nhiên làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy được có chút xấu hổ.
"Cái kia...Em.... Cái kia...." Cô có chút nói năng lộn xộn nói chuyện, muốn cố gắng phá vỡ trầm mặc khiến người xấu hổ này.
"Anh biết rõ." Nhưng mà Trình Chi Ngôn tại lúc cô bối rối lúng túng đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô, cười nói: "Ngủ đi, thời gian không còn sớm rồi."
"..."
Tiểu Thỏ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của anh, "Anh biết cái gì rồi hả??"
"Anh biết hiện tại em xem như đã trưởng thành." Trình Chi Ngôn mỉm cười, ôm cô vào trong chăn, thuận tay tắt đèn.
Một mảnh bóng tối, Tiểu Thỏ chỉ có thể nghe được tiếng Trình Chi Ngôn hít thở đều đều vang lên bên tai mình.
"Vậy anh...." Tiểu Thỏ chần chờ mở miệng, cảm thấy nếu như mình chủ động hỏi Trình Chi Ngôn, chẳng lẽ anh không định làm chút gì với em mà nói, cảm giác sẽ rất kỳ quái...
" Tiểu Thỏ." Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà mang theo một chút ôn nhu đột nhiên vang lên trong bóng đêm.
"Uh`m??"
"Nếu như mẹ em kết hôn với bác sĩ Từ mà nói, có phải các em liền muốn dọn đi nhà chú ấy ở hay không?"
"Cái này..."
Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, cô thật đúng là không suy nghĩ vấn đề này.
Dường như.... Mẹ cùng chú Từ cũng không có nói đến chuyện này.
"Cái này em cũng không biết a..." Tiểu Thỏ trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong bóng đêm, nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Cũng có khả năng hai người bọn họ cùng nhau mua cái phòng ở mới, sau đó cùng nhau trang trí, cùng nhau xây dựng một cái gia đình hoàn toàn mới??"
"Uh`m..." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, cánh tay thon dài ôm ôm cô hướng tới trong lồng ngực mình, thanh âm trầm giọng nói: "Đừng rời khỏi anh."
Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, lập tức đưa tay ôm eo, của anh, chôn đầu ở ngực của anh, gật đầu nói: "Uh`m, tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh nước chanh."
Sau đó Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn còn nói một chút gì, nhưng mà cô không nhớ rõ, bởi vì nói xong cô cảm thấy chính mình buồn ngủ quá vô tình liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại bên ngoài một mảnh ánh mặt trời sáng lạn.
Trình Chi Ngôn đứng ở giữa một mảnh ánh nắng quay đầu, đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm nhìn cô mỉm cười nói:: "Thức dậy??"
Tiểu Thỏ đưa tay che khuất ánh mặt trời chói mắt kia, cánh tay kia chống thân thể của chính mình ngồi dậy nói: "Mấy giờ rồi??"
"Hơn chín giờ." Trình Chi Ngôn đi đến bên giường, ngồi xuống, đưa tay nhéo nhéo đôi má Tiểu Thỏ nói: "Cảm giác không cần đi học có phải tốt lắm hay không??"
"Uh`m!" Tiểu Thỏ gật đầu, cười hì hì lên tiếng, còn chưa mở miệng nói chuyện liền nghe được trên ban công Trình Chi Ngôn truyền đến "Đông" một tiếng, ngay sau đó một cái đầu từ trong khe cửa ban công anh dò xét tiến vào, giọng quái lạ nói: "Tôi nói như thế nào sáng sớm đi trong phòng cô tìm cô không thấy người đâu, thì ra cô ở chỗ này??"
" Cảnh Thần??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn Từ Cảnh Thần đứng ở cửa ban công, vẫn mặc toàn thân tây trang như cũ, hơi run sợ một phen nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"