Editor: Quỳnh Nguyễn
" Không phải." Cố Ninh Thư cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trình Thi Đồng, trầm mặc chốc lát, sau đó tiếp tục nói: "Tớ cực kỳ nghiêm túc nói chia tay."
Trình Thi Đồng sửng sốt một phen, ngẩng đầu nhìn anh, gằn từng chữ nói: "Vì sao??"
Bông tuyết trên trời yên lặng bay, một mảnh hai mảnh bông tuyết trong suốt rơi vào trên đầu hai người bọn họ, bất quá chốc lát liền hình thành mũ màu trắng trên đỉnh đầu.
Cố Ninh Thư đưa tay nhẹ nhàng phủi bông tuyết rơi vào trên tóc Trình Thi Đồng, chần chờ một phen, sau đó thở dài nói: "Thực xin lỗi, Đồng Đồng, kỳ thật... Năm nay nghỉ đông tớ còn là muốn đi Bắc Kinh."
"Đi Bắc Kinh??" Trình Thi Đồng nhất thời chợt ngẩn ra, trong đầu theo bản năng liên tưởng đến chuyện lần trước anh đi Bắc Kinh xem bệnh, "Là bệnh tình của cậu...."
"Uh`m." Cố Ninh Thư hướng tới cô lộ ra một nụ cười cay đắng, thanh âm trầm thấp nói: "Mặc dù lần trước đi Bắc Kinh, nói là cơ bản không có gì đáng ngại, nhưng mà một thời gian trước không biết vì sao đột nhiên bắt đầu không hiểu ra sao chảy máy mũi, hơn nữa một khi bắt đầu chảy liền căn bản dừng lại không được."
Thanh âm của anh dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Bác sĩ bên này nói.... Có lẽ lần trước trị liệu cũng không có hoàn toàn, bây giờ lại đi Bắc Kinh, nguy hiểm sẽ cao hơn so với lần trước rất nhiều, bệnh tình tăng thêm mà nói, sẽ không chỉ là phương pháp truyền máu như vậy có thể giải quyết, có lẽ cần sử dụng cái gì ước số chưng lọc thuốc, mỗi mười hai giờ sử dụng một lần, cho nên..."
Cố Ninh Thư cười khổ một cái, hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Nếu không thuận lợi mà nói... Sau này tớ đều phải nán lại ở trong bệnh viện thời gian dài rồi."
"..."
Trình Thi Đồng có chút khiếp sợ nhìn anh, sau một lúc lâu không nói gì.
Mặc dù trước kia cô đã từng nghĩ tới sẽ là tình hình như vậy, nhưng mà lúc những lời này thật sự từ miệng Cố Ninh Thư nói ra, cô vẫn lại là cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Bệnh tình tăng thêm... Thời gian dài nán lại ở trong bệnh viện...
Vậy ý tứ kia nói là...
Anh có lẽ sẽ...
Trình Thi Đồng nhìn anh, một cái miệng đỏ hồng mở mở, lại không biết nên nói cái gì đó.
"Cho nên..." Cố Ninh Thư nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đột nhiên vươn tay đi ra, đem đầu Trình Thi Đồng ôn nhu ấn trong lồng ngực mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên đầu cô nói: "Chúng ta vẫn là chia tay đi, có lẽ bây giờ cậu sẽ khổ sở sẽ bị làm đau lòng, nhưng mà chung quy đến ngày nào đó cho cậu tan nát cõi lòng vẫn tốt hơn.
Động tác Trình Thi Đồng có chút cứng ngắc dựa vào trong lòng Cố Ninh Thư.
Vẫn là mùi cô quen thuộc chỉ là khí lạnh trên áo khoác anh làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ.
Cô chưa từng có nghĩ tới, người làm bạn bên cạnh mình này có lẽ sẽ chết...
Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm giác thì ra hai chữ tử vong này cách chính mình gần như vậy.
"Đồng Đồng, cậu phải cố gắng." Cô nghe được thanh âm Cố Ninh Thư ôn nhuận dễ nghe từ trên đỉnh đầu mình truyền đến, "Nếu thật sự có một ngày như thế, tớ hi vọng cậu không cần khổ sở, cậu nhất định phải sống tốt, còn vui vẻ hơn bây giờ...."
Cố Ninh Thư còn không có nói xong hoàn toàn, tiếng chuông di động của anh lại vang lên.
Anh cúi đầu, lấy điện thoại cầm tay từ trong túi áo ra, Trình Thi Đồng nhìn, trên màn hình điện thoại di động biểu hiện vẫn là ba anh gọi.
"Uy, ba ba." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, đè xuống nút nghe.
"Vâng con ra đây, biết rõ."