Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 54

Thực ra quà tặng vốn nên là ở ngày sinh nhật Tiểu Thỏ mới mở ra, tiếc là, cô gái nhỏ căn bản là chờ không được, mỗi ngày chỉ cần vừa thấy Trình Chi Ngôn là ồn ào muốn mở quà tặng ra.

Trình Chi Ngôn cũng thật sự bị cô quấn quít không có biện pháp nào, đành phải lấy quà ra tặng cô trước.

Tiểu Thỏ ôm hộp quà trong tay, chân tay vụng về muốn mở nó ra, chỉ tiếc kỹ năng mở quà tặng cô còn chưa tốt, cố gắng mở hộp quà cả buổi, cuối cùng cũng chỉ mở được một chút giấy đóng gói bên ngoài mà thôi.

Trình Chi Ngôn ở bên cạnh nhìn cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận hộp quà trong tay cô, hai ba lần mở ra đóng gói bên ngoài, bày ra quà tặng bên trong.

Đó là một con thỏ toàn thân tuyết trắng, lông xù, hai cái lỗ tai thật dài dựng thẳng ở trên đầu, ánh mắt đỏ rực, trên cổ con thỏ nhỏ còn có nơ con bướm màu hồng.

Tiểu Thỏ vẻ mặt hưng phấn ôm ấp con thỏ kia vào trong ngực, sau đó không khỏi kích động ở trên mặt Trình Chi Ngôn dùng sức hôn một cái nói: "Cảm ơn anh nước chanh."

Trình Chi Ngôn giật mình, đưa tay sờ má mình, nhịn không được có chút đỏ mặt.

“Từ hôm nay trở đi, em muốn ôm thỏ nhỏ đi ngủ!”Tiểu Thỏ ôm con thỏ Trình Chi Ngôn đưa cho cô kia, hưng phấn mà nói.

“Thỏ nhỏ?"

“Chính là tên con thỏ này.”Tiểu Thỏ vui vẻ ôm con thỏ ngã xuống giường lăn mấy vòng.

Trong mắt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô.

Lúc buổi tối đi ngủ, Tiểu Thỏ ngoan ngoãn ôm thỏ nhỏ nằm ở trong ổ chăn bên cạnh Trình Chi Ngôn, không quá một lát, rồi ngủ.

Cuối cùng Trình Chi Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, có con thỏ này, mình cũng không chịu nỗi khổ bị Tiểu Thỏ sờ mặt mỗi ngày rồi.

Từng có một lần Trình Chi Ngôn thừa dịp sau khi Tiểu Thỏ ngủ, để một con gấu lớn ở vị trí của mình thay thế mình cho Tiểu Thỏ sờ.

Không nghĩ tới Tiểu Thỏ sờ soạng hai lần thì gào khóc, "Không thấy, không thấy, anh nước chanh của em không thấy..."

Trình Chi Ngôn đành phải cam chịu số phận đi tới gần để cho cô sờ soạng ở trên mặt mình.

Nhưng mà trong lòng anh vẫn có thắc mắc, chẳng lẽ Tiểu Thỏ có bản lĩnh sờ mặt biết người?

Nhưng mà bây giờ tốt rồi, có cái này con thỏ này, em ấy sẽ không quấn quít muốn sờ tới sờ lui mình rồi.

Nhưng mà sự thực chứng minh, anh thật sự là tự vẽ cảnh tượng đẹp, quá ngốc quá khờ dại.

Sau khi Tiểu Thỏ ngủ không bao lâu, cô vốn đang ôm con thỏ, thì chuyển đổi một trăm tám mươi độ, một đôi tay nhỏ mềm mại lại bắt đầu theo thói quen sờ mặt Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hỏng mất.

Sau khi sinh nhật Tiểu Thỏ, thời tiết cũng trở nên càng ngày càng ấm áp.

Trong không khí bắt đầu dần dần lan tràn không khí ẩm ướt, nhiệt độ không khí cũng chậm rãi tăng lên.

Sau khi bước vào tháng sáu, Tiểu Thỏ mỗi ngày ngóng trông mùa hè nhanh đến, như vậy cha cô có thể rời khỏi bộ đội về nhà chơi cùng cô.

Mưa nhỏ ngoài cửa sổ rơi lộp độp không ngừng, giọt mưa óng ánh trong suốt rơi vào trên lá cây xanh biếc, lại bị lá cây bắn ngược đến trên mặt đất.

Tiểu Thỏ chống hai tay ngồi ở bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn mưa ngoài cửa sổ vừa nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: “Anh nước chanh, mùa hè khi nào thì mới có thể đến a."

“Nhanh thôi, chờ một tháng nữa là tới.”Trình Chi Ngôn cầm quyển sách trong tay, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh cửa sổ, giọng nói dừng một chút lại tiếp tục nói: “Hình như mưa mấy ngày rồi?"
Bình Luận (0)
Comment