Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 542

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Cái khác không muốn, chỉ muốn cái này." Trình Chi Ngôn đôi mắt trong suốt đang nhìn phía trước, ngữ khí lạnh nhạt trả lời.

"..."

Được, vừa rồi cô cái gì cũng chưa hỏi đi...

Từ khi lên cao tam, trường học không ngừng biến thái, còn có anh nước chanh a...

Trong lòng Tiểu Thỏ nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Đảo mắt đến trường học, Tiểu Thỏ trực tiếp ngay tại cửa chính trường học xuống xe, cô vừa đeo cặp sách hướng trong trường học chạy, vừa hướng tới Trình Chi Ngôn khua tay nói: "Tạm biệt a, em đi lớp học trước."

"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng Tiểu Thỏ vào trường học, lúc này mới đạp xuống chân ga từ bên trong ngõ hẻm ra ngoài.

Đúng lúc Cố Nhược Nhân đi ngang qua nhìn Trình Chi Ngôn lái xe gào rít qua, nhịn không được hơi run sợ một phen.

Vừa rồi....Người từ trên xe anh xuống.... Hình như là nữ sinh lớp học bọn họ??

Tiểu Thỏ từ xe Trình Chi Ngôn xuống, cơ hồ là lấy tốc độ thi chạy trăm mét vọt vào phòng học lớp mình.

Rất không dễ dàng thở hổn hển chạy đến trước chỗ ngồi chính mình, Trình Thi Đồng vậy mà nắm chặt đồng hồ bấm giây cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Không sai a, hôm nay sớm hai mươi lăm giây so với ngày hôm qua."

" Đừng.... Đừng cười nhạo tớ..." Tiểu Thỏ đặt cặp sách trên lưng đến trên bàn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển hướng tới Trình Thi Đồng không nói gì nói: "Nói cậu vì sao mỗi ngày đều tới trường học sớm như vậy, cậu cũng không buồn ngủ sao??"

" Trước kia tớ cũng không tới trường học sớm như vậy??" Trình Thi Đồng vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói: "Trái lại cậu, từ khi lên cao tam, thời gian đến trường càng lúc càng muộn."

"Tớ buồn ngủ a..." Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nằm úp sấp ở trên bàn, cảm giác chính mình rốt cục thở nổi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh mình nói: "Có phải gien nhà các cậu tốt hay không??Tớ xem chú nhỏ cậu cũng mỗi ngày ngủ muộn dậy sớm, cho tới bây giờ đều là một bộ vẻ mặt khí sảng, vĩnh viễn sẽ không bộ dáng mệt rã rời."

"A...... Kia có thể đi." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười hắc hắc, cúi đầu từ bên trong bàn học cầm sách giáo khoa ngữ văn ra bắt đầu đọc thuộc lòng thơ cổ rồi.

Ai...

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cao tam a... Vĩnh viễn đều là bộ dáng tranh thủ thời gian như vậy.

Không quá bao lâu, thành tích thi tháng liền xuống đến nơi.

Tiểu Thỏ cầm phiếu điểm chính mình, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Cô mỗi ngày liều mạng học từ đơn, học công thức, làm bài tập, rất không dễ dàng chuẩn bị đầy đủ lên trường thi, cuối cùng vậy mà thi thứ sáu toàn lớp....

Cách Trình Chi Ngôn yêu cầu chỉ có kém một bước.

Ông trời a...

Không ngờ ông trêu đùa tôi....

Tiểu Thỏ nằm úp sấp ở trên bàn, hận không thể mình ngủ không còn tỉnh nữa.

"Làm sao vậy, Tiểu Thỏ, không thi được à??" Trình Thi Đồng tiện tay cầm lấy phiếu điểm của cô, nhìn thoáng qua, sau đó kỳ quái nói: "Không phải thi rất tốt sao, cậu lộ ra vẻ mặt không thể yêu làm gì??"

"Ai... Cách anh nước chanh yêu cầu.... Còn kém một bậc.... Anh làm cho tớ thi thứ năm toàn lớp làm quà sinh nhật cho anh." Tiểu Thỏ thở dài nói.

"Phốc." Trình Thi Đồng nhịn không được bật cười, "Chú nhỏ cũng thật là có tài năng, ngay cả loại quà sinh nhật này đều có thể nghĩ ra. Ai nha, không có việc gì, không phải kém một bậc sao, đến lúc đó cậu dùng lực hôn chú nhỏ một phen, liền xem như bồi thường bồi thường."

"Ai..." Tiểu Thỏ lại là thở dài một hơi, cúi gằm đầu thu dọn túi sách hướng tới văn phòng Trình Chi Ngôn đi.
Bình Luận (0)
Comment