Editor: Quỳnh Nguyễn
"Uh`m??" Trình Chi Ngôn nghe thanh âm Tiểu Thỏ, rốt cục từ trong đống bài thi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn anh.
"Anh... Có phải lại ghen tị hay không?" Tiểu Thỏ nhìn mặt anh không chút thay đổi, thật cẩn thận hỏi.
"Lại??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, ý vị thâm trường đem một cái chữ nào đấy trong câu nói kia của Tiểu Thỏ lặp lại một lần.
"Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó nhỏ giọng hướng tới anh nói: "Em cảm giác gặp được Tiếu Hàm, anh đều ghen.... Vì sao, dù sao em không thích cậu ấy..."
Trình Chi Ngôn trầm mặc, không nói gì, đôi mắt giống như mực cười như không cười nhìn cô, "Có người mơ ước bạn gái của anh, mà anh lại không thể trắng trợn nói cho cậu ta, không cần nghĩ chuyện bậy bạ với phụ nữ của anh, chẳng lẽ anh ngay cả mất hứng một phen đều đã không thể rồi hả??"
"Cái này..." Trên trán Tiểu Thỏ nhất thời chảy xuống một giọt mồ hôi.
Cái gì gọi phụ nữ của anh...
Loại này nói nói ra làm cho người hiểu lầm được không....
"Làm sao vậy?? Anh nói không đúng?" Trình Chi Ngôn nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Thỏ, hơi hơi nhíu mày hướng tới cô hỏi.
"Không không không, anh nói rất đúng!" Tiểu Thỏ vội vàng luôn miệng phụ họa.
"Hừ..." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, tiếp tục cúi đầu xem bài thi.
Cái này...
Không khí lập tức trở nên nặng nề.
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ khổ sở vắt hết óc suy nghĩ mình rốt cuộc nên tiếp tục cùng Trình Chi Ngôn như thế nào, Thân Tử Hạo hốt ha hốt hoảng đẩy cửa văn phòng ra, hướng tới hai người bọn họ la lớn: "Trình Chi Ngôn!! Tìm được!! Tìm được cái người dán ảnh chụp kia!!"
Nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn ẩn hiện lên một tia băng lãnh hướng tới Thân Tử Hạo hỏi: "Người nào??"
"Cậu tuyệt đối đoán không được!!" Thân Tử Hạo ra vẻ thần bí hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tôi nói cho cậu, tôi vốn còn tưởng rằng là cái học sinh nào thầm mến cậu theo dõi, chụp được những thứ ảnh chụp này, nhưng mà trên thực tế thực ra là.... Chậc chậc..... Thật sự là không thể tưởng được, bình thường xem cô bộ dáng thẹn thùng như thế, vậy mà sẽ làm ra loại chuyện này."
"Nói trọng điểm!" Trình Chi Ngôn híp híp mắt, liền hướng tới Thân Tử Hạo ném ra một câu.
"Ách... Là Cố Nhược Nhân! Cô giáo Cố! Chính là thì ra cô giáo Anh ngữ dạy mỗi một tháng lớp học Tiểu Thỏ!!" Thân Tử Hạo bị Trình Chi Ngôn hung hăng trừng mắt một cái, nhịn không được toàn thân rùng mình ớn lạnh, vội vàng hướng tới thẳng thắn nói.
"Cô giáo Cố?" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày.
Từ khi anh uy hiếp Thân Tử Hạo làm cho anh tới dạy Anh ngữ lớp học mình, anh cùng cô giáo Cố liền không có cùng xuất hiện.
Thỉnh thoảng ở trong hành lang đụng phải cũng bất quá là mỉm cười gật đầu giao tình mà thôi.
Cô làm sao có thể làm ra loại chuyện này a??
" Lúc này cô giáo Cố đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng." Thân Tử Hạo tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Chậc chậc, làm ra loại chuyện này, phỏng chừng hiệu trưởng muốn xa thải cô rồi...."
Ngón tay Trình Chi Ngôn thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, sau đó đứng dậy, hướng tới Thân Tử Hạo nói: "Tôi đi phòng làm việc của hiệu trưởng xem một phen."
"Em...Em cũng đi..." Tiểu Thỏ vội vàng đứng lên.
Chỉ là sau khi cô nói xong câu đó, nhìn biểu tình trên mặt Thân Tử Hạo cùng Trình Chi Ngôn, nháy mắt lại chần chờ hỏi: "Em.... Có thể đi sao?"