Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 564

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cô ta nói xong câu đó, vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó dẫm xuống giày cao gót, vẻ mặt kiêu ngạo rời đi.

Thân Tử Hạo có chút không nói gì đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Cố Nhược Nhân dần dần đi xa, nhịn không được tắc lưỡi nói: "Không thể tưởng được a, không thể tưởng được, bình thường nhìn cô giáo Cố ôn nhu thiện lương như thế, trong lòng âm u như vậy, chậc chậc.... Trình Chi Ngôn, cậu đây đều là đào hoa a."

"..." Trình Chi Ngôn lạnh lùng nhìn Thân Tử Hạo một cái, không nói gì.

Anh quay đầu lại hướng tới Tiểu Thỏ ôn nhu nói: "Em về lớp học trước đi, anh đi tìm hiệu trưởng."

" Được..." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó gật gật đầu, xoay người rời đi.

Trình Chi Ngôn liếc qua Thân Tử Hạo đứng tại chỗ không có nhúc nhích, lập tức gõ gõ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó kéo cửa ra đi vào.

Buổi tối trở về trong nhà, Tiểu Thỏ cảm thấy hôm nay Trình Chi Ngôn nhìn dường như đặc biệt trầm mặc.

Cô mặc áo ngủ ngồi ở trên giường lớn Trình Chi Ngôn, cầm một quyển sách tiếng Anh trong tay, vừa nhìn vừa càng không ngừng đem ánh mắt hướng Trình Chi Ngôn.

Ai... Làm sao bây giờ, tâm tình anh nước chanh xem ra giống như vô cùng không tốt...

Rốt cuộc là vì Tiếu Hàm hay là vì Cố Nhược Nhân, cũng hoặc là bởi vì buổi trưa hôm nay nói chuyện cùng hiệu trưởng a??

Nhưng mà nói đi nói lại, buổi trưa hôm nay, rốt cuộc anh nước chanh nói chút gì cùng hiệu trưởng, cô một chút cũng không biết ai...

Hỏi Trình Chi Ngôn, anh cũng không nói...

Trong đầu Tiểu Thỏ càng không ngừng nghĩ đến việc này, hoàn toàn không có chú ý tới chính mình đã nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn rất lâu rồi.

"Em nhìn cái gì?" Rốt cục Trình Chi Ngôn nhận thấy được ánh mắt Tiểu Thỏ, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, thanh âm trầm thấp hỏi.

"Ách... Không có gì..." Tiểu Thỏ vội vàng thu hồi tầm mắt chính mình, ánh mắt dạo qua một vòng trên sách tiếng Anh ở trước mặt, cuối cùng nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, nhìn tâm tình anh giống như vô cùng không tốt, vì sao a??"

"..."

Trình Chi Ngôn vốn mặt không chút thay đổi, càng thêm mặt không chút thay đổi rồi.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một hồi, đột nhiên cầm quyển sách trong tay ném về trên bàn học, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, hai tay chống trên nệm, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng mà hô một tiếng: "Tiểu Thỏ??"

"Uh`m??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, không rõ chân tướng nhìn anh.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên cúi đầu xuống, cánh môi mỏng lập tức che môi hồng nhuận của cô, động tác ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm chạp trằn trọc lưu luyến trên bờ môi của cô.

Ai??

Ai ai??

Đó là một tình huống gì??

Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn đôi má Trình Chi Ngôn gần trong gang tấc, trong lòng tràn đầy đều là dấu chấm hỏi.

Anh vừa rồi gọi mình chẳng lẽ không phải có lời muốn nói cùng mình??

Sao nói còn không có nói ra miệng liền trực tiếp hôn rồi hả??

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, mới vừa mở miệng ra hỏi Trình Chi Ngôn một phen rốt cuộc muốn làm gì, liền cảm giác được bàn tay to thon dài mà ấm áp của anh trực tiếp khoát lên bờ vai cô, sau đó hơi chút liền dùng lực, cả người cô liền không thể khống chế ngửa ra sau.

"Đông" một cái, cả người Tiểu Thỏ trực tiếp ngã ở trên chiếc giường lớn mềm mại của Trình Chi Ngôn kia.
Bình Luận (0)
Comment