Editor: Quỳnh Nguyễn
Mặc dù nói..
Anh nước chanh cũng không phải lần đầu tiên bộ dạng này với cô....
Nhưng mà, tốt xấu trước kia cô biết nguyên nhân, nhưng mà hôm nay đây là làm sao vậy?
Trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy đều là nghi hoặc, nhưng mà hai tay của cô lại bị Trình Chi Ngôn đè lại không khả năng nhúc nhích.
Đầu lưỡi Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng đảo quanh trên da thịt non mềm của cô, Tiểu Thỏ nhịn không được hơi hơi lui thân thể.
Rất ngứa...
Ngay tại lúc ý thức Tiểu Thỏ cách cô càng kéo càng xa cô đột nhiên nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp hơi một chút khàn khàn vang lên bên tai cô: "Tiểu Thỏ... Có phải anh làm sai rồi hay không??"
"Ách... Cái gì??" Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn Trình Chi Ngôn.
Hai chân của anh quỳ gối hai bên vòng eo mảnh khảnh của cô, hai tay sớm đã không có đè lại cổ tay cô, nhưng cô lại vẫn duy trì tư thế bị đè lại như cũ.
Ý thức được cái hiện trạng này, Tiểu Thỏ nhịn không được đôi má ửng đỏ, cô vội vàng thu hồi cánh tay mình chắn ở trước ngực, đôi mắt thẹn thùng nhìn Trình Chi Ngôn.
Làm sai rồi hả??
Làm sai cái gì rồi hả??
Ấn cô ở trong này gặm một trận?
Mắt thấy trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, còn có vẻ mặt cô khó xử kia, đôi mắt Trình Chi Ngôn nhịn không được tối sầm, anh đưa tay đè lại cánh tay của cô, sau đó cầm cánh tay của cô từ chỗ lồng ngực lấy đi, thấp giọng nói: "Đừng chắn, rất đẹp."
"..."
Cảm giác một mảnh lạnh lẽo chỗ lồng ngực một lần nữa trở về, đỏ ửng trên mặt Tiểu Thỏ càng thêm rõ ràng.
" Nhưng mà em....sẽ xấu hổ a..." Tiểu Thỏ cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, chính là không dám nhìn ánh mắt Trình Chi Ngôn.
Ánh mắt anh giống như mang theo lực hấp dẫn vô hạn, giống như hắc động (hang động đen) trong vũ trụ, chỉ cần nhìn một cái, sẽ cảm giác cả người đều bị hấp dẫn.
"Không quan hệ..." Trình Chi Ngôn cúi đầu, thanh âm trầm thấp mà dồi dào từ tính chậm rãi nói bên tai cô: "Thời gian dài, thành thói quen."
...
...
Thời gian dài, thành thói quen...
Tám chữ (kí tự bên đó là tám) ngắn ngủn này giống như lưỡi rắn phun ra, thong thả mà uốn lượn chui vào trong lỗ tai cô.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cả khuôn mặt chính mình đều nóng lên.
Cái gì kêu thời gian dài, thành thói quen a...
Nhưng mà cánh môi Trình Chi Ngôn ấm áp đã nhẹ nhàng cắn một ngụm ở trên vành tai xinh xắn tinh xảo của cô, sau đó kế tiếp hôn trên gương mặt mềm mại.
Tiểu Thỏ nhịn không được hơi hơi nheo ánh mắt lại.
Nụ hôn của anh làm cho thân thể cô đều đã tê dại, cơ hồ sắp mất đi cảm giác.
Trong đôi mắt Tiểu Thỏ dần dần dâng lên một tầng sương mù mông lung, cảm giác như vậy mặc dù có chút làm cho cô xấu hổ, mà lại làm cho cô nhịn không được muốn lún xuống trong đó.
Nụ hôn Trình Chi Ngôn dọc theo đôi má phấn nộn, chậm rãi chuyển dời đến trên cổ thon dài trắng nõn, sau đó là xương quai xanh tinh xảo, lại sau đó là ngực mềm mại của cô, một mảnh hôn ngân xanh xanh tím tím liền dọc theo lộ tuyến của anh lưu lại một mảnh kiều diễm loang lổ.
Nhiệt độ bên trong gian phòng dần dần lên cao, cảm giác mãnh liệt mà kích thích như vậy làm cho Tiểu Thỏ không tự chủ được thẳng băng mũi chân, tay mảnh khảnh trắng nõn cũng nắm chặt khăn trải giường, dùng lực nắm.