Editor: Quỳnh Nguyễn
Có lẽ là vì áp lực lâu lắm, lúc Trình Chi Ngôn còn không có hoàn toàn phóng thích Tiểu Thỏ đã mệt đến mức ngất đi.
Một buồng kiều diễm sau khi chấm dứt, Trình Chi Ngôn ôm thân thể Tiểu Thỏ mềm nhũn, nhẹ nhàng hôn đôi má phấn nộn cô một phen, sau đó đứng dậy đi trong phòng tắm cầm một khăn lông ướt tới đây, tỉ mỉ lau sạch sẽ giúp cô, sau đó đổi áo ngủ cho cô, lúc này mới đắp kín mền cho cô, nhìn cô an tĩnh ngủ.
Sáu giờ sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ là bị khát tỉnh.
Rõ ràng buổi tối một ngày trước cũng không uống bao nhiêu rượu, nhưng là không hiểu ra sao chính là khát.
Cô có chút mệt mỏi mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu mới dần dần phục hồi tinh thần lại, đã biết là... Ở trong phòng anh nước chanh đi??
Nhưng mà cô nhớ rõ, ngày hôm qua hình như là cùng Trình Thi Đồng còn có Cố Ninh Thư bọn họ cùng nhau ăn cơm đi??
Như thế nào ăn ăn liền không ấn tượng a??
Sẽ không chính mình uống vào bốn chén cocktail kia thật sự liền uống rượu??
A..., trời ạ...
Cô nhớ rõ chính mình uống rượu không tốt lắm...
Cô hẳn là đem anh nước chanh cái gì kia chứ??
Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, vội vàng ngồi dậy, xốc chăn lên, cúi đầu nhìn mình một cái.
Không tồi không tồi, trên người cô mặc áo ngủ...
Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn nằm ở bên cạnh mình, trên người anh cũng mặc áo ngủ.
Hô...
Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm.
Trong sạch anh nước chanh vẫn còn, thật sự là quá tốt...
Nếu như thật sự bị chính mình say rượu cái gì kia, cô chẳng phải là muốn thẹn chết?
Tiểu Thỏ di chuyển chân chính mình, lúc muốn xuống giường đi rót nước, mới phát hiện xương sống thắt lưng chính mình không được, còn có đùi cũng là ê ẩm, cảm giác cũng không không giống như là chân chính mình rồi....
Ôi...
Tiểu Thỏ xoa thắt lưng chính mình lại xoa xoa chân chính mình, ngày hôm qua cô uống rượu xong rốt cuộc làm gì a...
Như thế nào toàn thân đều đã mệt như vậy a...
Chẳng lẽ cô vừa hát càng không ngừng khiêu vũ rồi hả??
Cô nhớ rõ lần trước uống rượu, sau khi tỉnh lại chân cũng là vô cùng đau...
Sau này Trình Chi Ngôn nói cho cô, cô uống nhiều đùa giỡn, ở trong phòng đủ loại hạ eo, còn không ngừng xoay vòng vòng...
Sau đó ngã xuống còn đụng trên trán lên gối.
Nghĩ tới đây, Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay sờ sờ trán chính mình may mắn, lúc này mới không có đụng đầu.
"..."
Tiểu Thỏ vẻ mặt đau buồn đứng dậy, đỡ eo, chính mình, đi cái bàn trước mặt trong phòng rót nước.
Uống xong chén nước cô quay đầu lại đang chuẩn bị gọi Trình Chi Ngôn rời giường, lại phát hiện anh không đã thức dậy, giờ phút này đang dựa vào ở trên đầu giường, ánh mắt thâm thúy nhìn chính mình.
"Anh nước chanh??" Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc nhìn anh, sau đó cười cười với anh nói: "Anh thức dậy a, làm gì không nói lời nào a, làm em sợ nhảy dựng."
"Uh`m... Mới vừa tỉnh..." Thanh âm Trình Chi Ngôn bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, còn có một tia khàn khàn, ánh mắt anh trầm trầm nhìn Tiểu Thỏ tay đỡ thắt lưng, hơi hơi nhíu mày hỏi: "Thắt lưng của em làm sao vậy??"
"Ôi... Thắt lưng của em thật đau..." Tiểu Thỏ mặt nhăn, ánh mắt nhìn Trình Chi Ngôn đáng thương tội nghiệp nói: "Anh nước chanh, đêm qua có phải em lại uống rượu hay không a??Em cảm giác ngày hôm qua em hẳn là làm cái gì có vẻ vận động kịch liệt..."