Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 602

Editor Quỳnh Nguyễn

"Chỗ nào...... Có chỗ nào mà không giống nhau??" Đôi mắt trong vắt của Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn, suy nghĩ hồi lâu, sau đó hướng về Trình Chi Ngôn cười khan một hồi, chậm rãi hỏi:" Chuyện đó...... Giống như kiểu tóc không giống nhau đi...... Như mặc quần áo ngày hôm qua không giống như ngày hôm nay đi......

"........"

Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn không nói gì.

"Ý của anh, không phải hỏi bề ngoài em có chỗ nào không giống nhau."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, cảm thấy chính mình hỏi vấn đề không quá rõ ràng, liền thu hẹp phạm vi vấn đề để hỏi cô:" Em có cảm thấy bên trong có chỗ nào khác không?"

"Cái này......" Vẻ mặt Tiểu Thỏ lập tức trở nên thu lại.

"Suy nghĩ cẩn thận, cảm nhận thật kĩ." Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, âm thanh trầm thấp mà chậm rãi nhắc nhở cô.

"A...... Có phải là...... Ngày hôm qua em còn là một người chưa thành niên, hôm nay đã trưởng thành?" Tiểu Thỏ cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hướng về Trình Chi Ngôn nói lên một câu như vậy:"Trước đây em ở dưới là cờ Đảng, là đóa hoa không ngừng phát triển dưới ánh mặt trời, bắt đầu từ ngày hôm nay đã gánh vác gánh nặng công việc kiến thiết Xã hội chủ nghĩa?"

"......."

Trình Chi Ngôn yên lặng, đưa tay che lồng ngực của mình, nơi này...... THật giống như nín lại một ngụm máu, đang chờ thời diểm để phun trào mà ra.

"Ạch....." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đưa tay che ngực của anh, chần chừ một chút, tiếp theo nói tiếp:"Có chuyện gì, động tác này của anh muốn nói là chúng ta phải đêm Tổ quốc để ở trong lòng sao? Mặc dù thân ở nước ngoài, nhưng thời khắc nào cũng phải mong nhớ về Tổ quốc?"

"......." 

Sau khi Trình Chi Ngôn nghe lời của cô, lại yên lặng mà chầm chậm đưa tay xuống.

Chỉ là hai tay buông xuống hai bên, vẫn không nhịn được, tay vẫn nắm nắm đấm thật chặt.

"Cái này...... Nắm lên nắm đấm có nghĩa là chúng ta phải thường xuyên đấu tranh với các thế lực thù địch?" Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn vẻ mặt bất định của Trình Chi Ngôn, hai tay đặt hai bên thỉnh thoảng lại nắm lên, sau đó lại buông ra, rồi lại tiếp tục nắm lên, âm thanh run rẩy nói tiếp:" Chúng ta...... Chúng ta...... Là những người nối nghiệp Xã hội chủ nghĩa???"

"Câm miệng."

Trình Chi Ngôn cuối cùng không nhịn được nữa, âm thanh nặng nề hướng về Tiểu Thỏ hét lên một tiếng.

Sau đó cố gắng kiềm chề cảm xúc trở về bính thướng, tiếp tục hướng về thang máy, vừa đi vừa nói:"Trong vòng năm phút, không cần nói chuyện."

"......."

Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, nhanh chóng ngậm miệng mình lại, bẽn lẽn theo sát phía sau Trình Chi Ngôn.

Cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay của chính mình, bây giờ là 22:15.

Dựa theo lời nói của anh, đợi đến lúc 22:20, cô có thể nói tiếp?

Tiểu Thỏ tiếp tục trầm mặc đi theo sát phía sau Trình Chi Ngôn, theo anh tiến vào thang máy, lại đi ra thang máy, mãi cho đến khi tiến vào tầng 2 ga ra, tiến vào xe.

Sau 5 phút, Tiểu Thỏ lại cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của chính mình, ừ, bây giờ hiện tại đã 22:20, cô đã có thể tiếp tục nói chuyện.

"Chuyện đó...... Anh......"

"Câm miệng."

Trình Chi Ngôn khắt khe chặn ngang lời cô, đôi mắt trong suốt chỉ tập trung nhìn đường phía trước, thuận miệng nói.

"Nhưng mà...... Đã qua 5 phút đồng hồ rồi....." Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt anh có chút oan ức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tâm tình của anh bây giờ xem ra đã kém hơn trước rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment