Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 608

Editor Quỳnh Nguyễn.

"Lại nói, các cậu lúc này vẫn chưa có tan học chứ!!" Tiểu Thỏ nhìn Từ Cảnh Thần, đột nhiên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay của chính mình, hiện tại lúc này chỉ là hơn ba giờ chiều, dựa theo lý thuyết mà nói, trung học cơ sở vào lúc này vẫn còn đang trên lớp học.

"Đúng vậy." Từ Cảnh Thần vẻ mặt như không có gì, nhún vai một cái rồi nói:" Có điều kết quả học tập rất tốt, khi xin nghỉ phép thầy giáo Hướng của chị, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, liền đã đồng ý."

"........"

Tiểu Thỏ kéo kéo khóe miệng, qua nhiều năm như vậy mà cậu ta vẫn muốn ăn đòn, cô dĩ nhiên cũng là tiếp tục nhẫn nhịn.

"Ầy, tặng cho chị, cầm đi, không cần cám ơn em." Từ Cảnh Thần cúi đầu lục qua lục lại cặp sách của mình, sau đó đột nhiên lấy ra trong đó một đồ vật đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói.

"Đây là...... Cái gì vậy?" Tiểu Thỏ nhìn chuỗi lắc tay trong lòng bàn tay của Từ Cảnh Thần, vẻ mặt đầy nghi hoặc mà hỏi.

"Chuỗi vòng tay làm từ cây Tiểu Diệp, em đã chạy tới tự nhờ người khai quang, bảo đảm chị thi đại học không chỉ phát huy thực lực bình thường, mà còn vượt xa thực lực bình thường." Vẻ mặt Từ Cảnh Thần dương dương tự đắc nhìn Tiểu Thỏ, thấy cô một chút cũng không có phản ứng, liền trực tiếp đưa tay đeo vào cổ tay cô, sau đó cẩn thận quan sát một chút, gật gật đầu nói:" Cũng không tệ lắm, rất đẹp. Không cần cảm ơn em!"

"........."

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn chuỗi vòng tay trên cổ tay mình, từng viên hiện ra ánh sáng lộng lẫy, hạt châu làm nổi bật thêm da thịt trắng nõn của cô, càng nhín càng thấy đặc biệt.

"Cảm ơn." Cô ngẩng đầu lên, hướng về phía Từ Cảnh Thần đứng trước mặt mình nở nụ cười.

"Không phải theo như chị nói thì không cần cảm ơn em sao?" Từ Cảnh Thần đi tới ngồi bên cạnh Tiểu Thỏ, đem hai chân chính mình tùy ý đặt lên trên bàn uống trà, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn chân Tiểu Thỏ, chà chà nói:" Chân thật ngắn nha......"

"...... Đi ra!" Tiểu Thỏ nhìn chân của mình so với Từ Cảnh Thần ngắn 1 đoạn lớn, không nhịn được xạm mặt lại nói:"Cậu gần đây cao lên tưởng đáng gớm lắm hay sao? Cũng không xem xem trước đây ai so với ta thấp hơn một cái đầu."

"......." Trên gương mặt thanh tú của Từ Cảnh Thần nhất thời hiện ra một vẻ mặt khó chịu.

Trong phòng khách trầm mặc một hồi, Tiểu Thỏ nhìn Từ Cảnh Thần hỏi:"Cậu năm nay năm thứ hai?"

"Đúng vậy."

"Vậy sang năm cậu đã là lớp 10 rồi?" Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai Từ Cảnh Thần nói:" Đến lúc đó ta cũng đi cầu xin cho cậu một cái bùa để đi thi có thể phát huy thực lực vượt xa người thường."

"Bùa?" Từ Cảnh Thần cau mày nhìn Tiểu Thỏ nói:"Chị có nhầm không? Em tốt xấu cũng cầu cho chị một cái vòng tay, chị có thể đeo lên tay, chị lại cầu xin cho em lá bùa, dự định để em khi đi thi dán lên gáy hay sao???"

"Phốc......." Tiểu Thỏ không nhịn được, cười một cái, trong đầu liền không tự chủ được liền nghĩ đến cảnh tượng Từ Cảnh Thần dán lá bùa ngồi trong phòng thi làm bài.

Thật giống..... Cũng không sai nha......

Từ Cảnh Thần một mặt không nói gì, nhìn vẻ mặt đắc chí của Tiểu Thỏ, không nhịn được đưa tay đấm đấm vào vai vủa cô nói:" Nghĩ chuyện xấu xa gì mà cười bỉ ổi đến vậy?"

"Không có gì, không có gì, đến lúc đó, ta cũng cầu cho cậu một cái chuỗi vòng tay được Khai Quang là được rồi." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng hướng về Từ Cảnh Thần cười gượng một tiếng, nghiêm túc nói.

"Được rồi, em miễn cưỡng chấp nhận vậy." Từ Cảnh Thần gật gù xem như là đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment