Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 642

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ bị anh nhìn xấu hổ, nhịn không được dùng lực trợn mắt nhìn anh, hung dữ nói: "Nhìn cái gì vậy, không được nhìn!"

"A......" Trình Chi Ngôn ý vị thâm trường lên tiếng, vậy mà thật sự quay đầu đi không nhìn cô rồi.

Thanh toán xong, một bàn tay Trình Chi Ngôn mang theo một cái túi lớn hướng tới chỗ dừng xe.

Tiểu Thỏ chậm rãi từ từ, kì kèo mè nheo theo sát sau lưng anh, vừa đi vừa nghĩ về nhà nên làm cái gì bây giờ.

Trình Chi Ngôn đi tới hai bước, phát hiện Tiểu Thỏ không có theo tới, liền xoay người sang chỗ khác, hướng tới cô hơi hơi nhíu mày nói: "Làm sao vậy??"

"Không có gì... Cái kia... Vừa rồi tính tiền, giấy tờ đúng hay không..." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, tùy tiện biên một lý do, liền bước nhanh hơn bắt kịp Trình Chi Ngôn.

Đoạn đường này hướng trong nhà, hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ người nào cũng không nói gì.

Trình Chi Ngôn là đang tự hỏi, anh nên hoàn hoàn chỉnh chỉnh phá gỡ Tiểu Thỏ vào bụng như thế nào, mà Tiểu Thỏ là nhớ lại, nghe nói lần đầu tiên đều đau.... Đến lúc đó nếu như cô đau hô ngừng mà nói, không biết Trình Chi Ngôn có thể giết cô hay không..

Liền một đường trầm mặc như vậy về đến nhà, Trình Chi Ngôn mang theo đồ đạc xuống xe.

Tiểu Thỏ ở trên chỗ tay lái phụ lề mề một hồi lâu, cũng không thể không xuống xe.

Trong nhà Trình Chi Ngôn một mảnh tối như mực, một người đều không có.

Tiểu Thỏ nhớ tới, hình như mấy ngày hôm trước Trình ba ba đi công tác, mà Chu mẹ tựa hồ lại ra ngoài sưu tầm dân ca rồi.

Nói cách khác...

Tối hôm nay, chỉ có hai người bọn họ...

Tiểu Thỏ nhớ đi nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn liền nhịn không được đỏ lên.

Trình Chi Ngôn mở cửa chính trong nhà, xách đồ đạc đi vào, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt đỏ ửng đứng ở ngoài cửa, khóe môi gợi lên đường cong mờ, thanh âm trầm thấp hướng tới cô nói: "Vào đi, đứng ở bên ngoài để làm chi."

"..."

Tiểu Thỏ đỏ mặt, tim đập nhanh giống như bồn chồn, vào cửa.

"Két..." Một tiếng, cửa chính sau lưng cô đóng lại.

Trình Chi Ngôn thuận thế đưa tay ôm chầm bả vai gầy yếu của cô, cúi người trầm thấp nói bên tai cô: "Em đi lên tắm rửa trước đi, anh đem đống đồ vật mua kia thu thập một phen."

"....Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, trong lòng xấu hổ đến cảm thấy mặc dù là đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn, mặt cô đều đã nóng lên.

- - - -

Trong phòng vệ sinh.

Tiểu Thỏ đứng ở phía dưới vòi sen tẩy sạch một hồi lâu, cô cúi đầu, nhìn dòng nước trong suốt nhanh chóng lướt qua làn da trắng nõn trên người cô, ngẫm lại chuyện sẽ phải xảy ra, trong lòng lại là chờ mong lại là sợ hãi.

Nếu không... Lại tẩy một hồi đi??

Tiểu Thỏ chần chờ nhìn tay chính mình đặt ở cửa thủy tinh, lại bắt đầu xoắn xuýt.

Nhưng mà không đợi cô xoắn xuýt ra kết quả, cửa buồng vệ sinh lại bị "Bá" một phen đẩy ra.

Trình Chi Ngôn mặc áo sơmi màu trắng, quần tây màu đen không chút hoang mang đi đến.

Mặc dù cửa thủy tinh tràn đầy đều là sương mù, căn bản thấy không rõ cái gì lắm, nhưng Tiểu Thỏ vẫn lại là theo bản năng ngăn trở ngực chính mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh?? Anh... Làm sao anh vào được??"

"Em tắm sự là quá chậm rồi..." Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt cách cửa thủy tinh tràn đầy sương mù nhìn đường cong duyên dáng Tiểu Thỏ như ẩn như hiện, mỉm cười nói: "Cho nên...Anh đến xem có cần anh giúp hay không."

Nhóm dịch: Mèo Xinh
Bình Luận (0)
Comment