Editor: Quỳnh Nguyễn
" Hơn nữa... Chẳng những không đau... Còn... Còn..." Tiểu Thỏ nhất thời đỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm thấy chính mình nói không được nữa.
" Còn như thế nào??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, ngón tay thon dài mà trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng mịn trên eo cô.
"Còn có chút cảm giác thoải mái..." Tiểu Thỏ cúi đầu, hận không thể đem đầu mình chôn vào trong chăn.
"A...... Chỉ là một chút??" Trình Chi Ngôn nhíu lông mi thanh tú nhìn bộ dáng cô đỏ bừng mặt, nhịn không được đùa cô.
"..."
Tiểu Thỏ sớm đã mặt đỏ bốc lên khói, cô bối rối liền gật gật đầu, lại không nói.
Trình Chi Ngôn trầm ngâm chốc lát, sau đó trong thanh âm mang theo một chút ý cười nhợt nhạt hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: " Em có biết vì sao em không thấy đau không?"
"A??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh, sau một lúc lâu cô có chút xấu hổ mở miệng nói: "Không biết... Nhưng mà..."
" Nhưng mà cái gì??"
"Em xem sách nói, nếu khởi động trước đầy đủ mà nói, cái gì kia đầy đủ ướt át mà nói.... Hẳn là cũng sẽ không đau..." Thanh âm Tiểu Thỏ gần như muỗi kêu.
"Uh`m... Có đạo lý, nhưng mà cũng không phải nguyên nhân này." Trình Chi Ngôn cười cười, từ chối cho ý kiến gật gật đầu.
"Không là vì vậy?? Đó là bởi vì cái gì??" Trong mắt Tiểu Thỏ kinh ngạc ngẩng đầu, kỳ quái nói: "Chẳng lẽ là em Thiên Phú Dị Bẩm ( thiên phú trời cho), ông trời rủ lòng thương xót em, cho nên làm cho em lần đầu tiên một chút cũng không đau??"
"Đương nhiên không phải..." Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, sau một lát, trong thanh âm mang theo mỉm cười cúi đầu hướng tới cô nói: "Bởi vì hôm nay... Cũng không phải lần đầu tiên của em..."
Cái gì?
Cả người Tiểu Thỏ nháy mắt liền cứng đờ.
Hôm nay... Cũng không phải lần đầu tiên của cô??
Này... Lời này là có ý tứ gì??
Đôi mắt cô thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu môi hồng nhuận mới hơi hơi giật giật, thanh âm lắp bắp nói: "Anh anh anh...Anh có ý tứ gì??"
" Ý tứ mặt chữ." Trình Chi Ngôn nhàn rỗi nhìn cô.
"Loại này anh sao có thể nói lung tung a!!" Tiểu Thỏ lập tức liền đỏ tròng mắt.
Anh nước chanh làm sao có thể như vậy, làm sao có thể hoài nghi chính mình không phải lần đầu tiên...
Từ nhỏ đến lớn cô chỉ có một người trong lòng là anh mà thôi...
Mắt thấy ánh mắt Tiểu Thỏ nháy mắt liền đỏ lên, Trình Chi Ngôn đưa tay ôm cô vào trong ngực mình, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán trơn bóng của cô, sau đó trong thanh âm có chút buồn cười nói: "Ngốc, ý tứ của anh là... Hôm nay không phải lần đầu tiên hai người chúng ta..."
A??
Lần này Tiểu Thỏ là hoàn toàn cứng đờ.
Không phải lần đầu tiên hai người bọn họ...
Đó là... Lần thứ mấy??
Chẳng lẽ lúc cô cái gì cũng không biết đã phát sinh quan hệ cùng Trình Chi Ngôn rồi?
Không thể nào...
Cô là mộng du thừa dịp anh nước chanh không chú ý thượng anh a, có khi nào thì sau khi cô ngất đi, anh nước chanh liền thượng cô a??
Nhìn bộ dáng trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc kia, Trình Chi Ngôn nhịn không được đưa tay vỗ trán, đau đầu nói: "Em còn nhớ rõ... Chuyện uống rượu sinh nhật em tháng trước sao..."
"Nhớ rõ..." Tiểu Thỏ máy móc liền gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu nói: "Không... Chỉ có thể nói em nhớ rõ chuyện trước khi em uống rượu...."