Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ miễn cưỡng chống cánh tay ngồi dậy, chỉ cảm thấy đau nhức trên người càng thêm mãnh liệt.
Anh nước chanh... Căn bản chính là cầm thú!!
Ngày hôm qua cô cầu xin tha thứ như vậy, anh vậy mà nói cái gì cũng chưa từng có tha...
Thật sự là tức chết Bảo Bảo rồi!!
Tiểu Thỏ hơi chút xê dịch hai chân chính mình, miễn cưỡng để di động chính mình đến bên giường, sau đó thăm dò nhìn thoáng qua dưới giường, dép lê của cô cũng không biết bị đá đến chỗ nào....
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ định xuống giường tìm dép lê, cửa phòng Trình Chi Ngôn đột nhiên bị đẩy ra.
Một đạo bóng dáng thon dài gầy chậm rãi đi đến.
Tiểu Thỏ nheo lại ánh mắt, trong phòng có phần tối, rèm cửa sổ che lại, chỉ có một chút ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu rọi tiến vào.
Tiếp theo, rèm cửa sổ liền bị kéo ra toàn bộ, ánh mặt trời chói mắt rực rỡ nháy mắt rải đầy phòng ngủ.
Trong nháy mắt Tiểu Thỏ nhắm mắt lại, ánh sáng quá chói mắt làm cho ánh mắt cô trong khoảng thời gian ngắn có chút không quá thích ứng.
"Em ngủ dậy a." Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp hơi chút trong veo mà lạnh lùng vang lên tại cửa sổ bên cạnh.
Anh quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường, chăn trên người cô trượt xuống đến trước ngực, lộ ra một mảnh dấu vết xanh tím loang lổ trên ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn mang theo đỏ ửng vừa mới rời giường, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời hiện ra óng ánh trong suốt.
Mà trên cánh tay nhỏ cô lộ ở bên ngoài chăn mền, một cái lại một cái dấu vết đỏ sậm đang lên án đêm qua anh có bao nhiêu điên cuồng.
Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy cổ họng chính mình căng thẳng, anh nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vén tóc rơi bên tai cô đến sau tai, thanh âm ôn nhu nói: "Đã đói bụng sao, ngồi dậy ăn cơm trưa đi."
Anh không đề cập tới ngược lại còn tốt, nhắc tới như vậy, nháy mắt Tiểu Thỏ lại cảm thấy bụng mình khó chịu.
"Đói..." Cô vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn toàn thân thoải mái, thanh âm trầm thấp nói: "Vì sao buổi sáng anh không gọi em dậy a??"
"A......Em đại khái là đã quên ngày hôm qua chính mình ba giờ hơn ban đêm mới ngủ được đi??" Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, thanh âm nhàn tản sung túc nói: "Buổi sáng anh dậy, ngược lại thuận tiện muốn gọi em dậy cùng nhau ăn điểm tâm, đáng tiếc, người nào đó thật sự ngủ như chết, dù cho anh đẩy như thế nào cũng bất động..."
"..."
Chuyện ngày hôm qua ba giờ hơn ban đêm mới ngủ anh vậy mà cũng không biết xấu hổ nói!?
Anh nếu là hơi chút tiết chế, em ngủ như chết sao!?
Trong đôi mắt Tiểu Thỏ hết sức rõ ràng lên án những thứ tin tức này.
Trình Chi Ngôn cười cười, đưa tay sờ sờ đầu cô nói: "Cho nên, anh thật sự là không động em, liền chính mình dâng lên."
Tiểu Thỏ nhìn anh một lúc lâu, sau đó thanh âm rầu rĩ hỏi: "Vì sao giống nhau đều là ba giờ hơn mới ngủ, anh là có thể dậy sớm như thế, còn bộ dáng toàn thân thoải mái?? Rõ ràng anh hao phí thể lực nhiều hơn so với em a..."
"A...... Đại khái là nguyên nhân vì bình thường anh đều có rèn luyện??" Trình Chi Ngôn tùy ý cười cười, thanh âm ôn nhu nói: "Trái lại em, vẫn không như thế nào nhúc nhích, còn càng không ngừng kêu hô mệt, rõ ràng bắt đầu từ ngày mai theo anh cùng nhau chạy bộ sáng sớm đi."
"Chạy gì?? Chạy bộ sáng sớm??" Tiểu Thỏ vẻ mặt "Anh mưu sát vợ a" nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Liền hướng về phía anh lúc trời tối nhu cầu vô độ như vậy, anh cảm thấy buổi sáng em còn chạy bộ sáng sớm??"