Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 733

Editor: Quỳnh Nguyễn 

Trong phòng khách mặt một mảnh im ắng, bên ngoài cũng là một mảnh ánh mặt trời mới lên, dưới lầu lờ mờ còn có thể nghe được tiếng con dế  kêu.

Tiểu Thỏ đỡ eo nhỏ chính mình đi vào trong phòng khách, đem một đống thảm ngày hôm qua mua trong siêu thị kia, khăn trải bàn gì gì đó lấy ra, sau đó bắt đầu dựa theo dự đoán chính mình bố trí.

Đại khái là ngày hôm qua một ngày quá mức mệt nhọc, bên này Tiểu Thỏ binh binh bàng bàng bố trí, bên kia Trình Chi Ngôn vậy mà vẫn còn tiếp tục ngủ say.

Đại khái đến hơn chín giờ buổi sáng một trận mùi cơm thơm ngào ngạt bay vào trong phòng ngủ, đôi mắt Trình Chi Ngôn vẫn nhắm chặt  rốt cục giật giật sau đó chậm rãi mở rồi.

"Tiểu Thỏ...??" Anh mới vừa vừa mở mắt, liền  theo bản năng sờ vị trí bên cạnh mình, nhưng mà trong lòng bàn tay lại chỉ mò đến khăn trải giường bóng loáng.

Trình Chi Ngôn hơi hơi khởi động cánh tay, nhìn thoáng qua trên giường lớn chỉ có một mình mình, đưa tay tóm lấy tóc, sau đó xốc chăn xuống giường rồi.

Anh xỏ dép lê mở cửa phòng ngủ ra, đi vào phòng khách, sau đó... Cả người đều đã ngây ngẩn.

Sô pha vốn chỉ để cạnh bàn trà phòng khách, giờ phút này vậy mà rực rỡ hẳn lên.

Trên mặt đất phòng khách rải một khối thảm xanh biển, cái kia là ngày hôm qua bọn họ đi dạo siêu thị cùng nhau lấy, trên sofa đặt mấy cái gối ôm màu sắc sáng ngời ngay ngắn chỉnh tề, một  con thỏ nhỏ màu trắng cùng một cái con thỏ nhỏ màu xám phân biệt ngồi ở trên sô pha, xa xa nhìn lẫn nhau.

Trên tường trắng đối diện sô pha, mấy bức tranh phong cảnh duyên dáng, cái tủ ti vi vốn rỗng tuếch đặt vật trang trí đáng yêu nhỏ, bình hoa xinh đẹp, còn có mấy cái cốc nước đan xen hợp lí.

Bên cạnh bàn ăn đã thay một khối ô vuông xanh lục mới tinh, phía trên  hai cái đệm lót màu quất đặt ngay ngắn chỉnh tề một chén cháo, một chén dưa cải, một ly sữa, hai cái trứng ốp lếp.

Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ sửng sốt rất lâu, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại.

Cái này...

Chính là cái phòng khách vắng vẻ trống không lúc đầu của anh kia sao??

"Oa, anh nước chanh, anh tỉnh rồi??" Tiểu Thỏ đang từ phòng bếp cầm chiếc đũa ra ngoài, mắt thấy Trình Chi Ngôn đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ vẫn không nhúc nhích, liền  cười hì hì hướng tới anh mở miệng nói: "Như thế nào, phòng khách có phải bị em bố trí rất được  hay không?? Bữa sáng em đã làm xong, anh mau đi  rửa mặt một phen tới đây ăn đi."

"Những thứ này... Đều là em bố trí??" Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhìn đôi má tràn đầy ý cười của Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi.

Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, trong thanh âm của anh còn mang theo một tia cảm giác khàn khàn.

"Uh`m, đúng nha, đẹp sao??" Tiểu Thỏ vẻ mặt chờ mong nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

"Đẹp." Trình Chi Ngôn mỉm cười, đưa tay ôm chầm cô, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán trơn bóng cua cô nói: "Em bố trí khi nào, buổi sáng sao??"

"Đúng rồi, lúc anh đang ngủ, ha ha." Tiểu Thỏ nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn hưng phấn nói: "Vốn là muốn đem trong phòng ngủ cũng cùng nhau bố trí, nhưng mà suy xét đến anh còn đang ngủ, em liền không đi quấy rầy anh rồi."

"Em dậy sớm như vậy??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ.

"Đúng a, không dậy sớm một chút mà nói, căn bản không xong." Nói đến đây, Tiểu Thỏ nhất thời cảm thấy cánh tay chân chính mình cảm giác càng mệt mỏi.
Bình Luận (0)
Comment