Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 776

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Nhân viên không đủ??" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn anh, cô nhớ rõ lần trước theo chân người công ty bọn họ cùng nhau ăn cơm, bọn họ tựa hồ là có mười người đi...

Mặc dù đối với cái công ty lớn khác mà nói, mười người quả thật ít đi một chút, nhưng mà là đối với một cái công ty nhỏ vừa mới khởi bước mà nói, mười người công nhân cũng không sai biệt lắm rồi.

"Uh`m." Trình Chi Ngôn một bàn tay chống cằm, một cánh tay kia nắm cánh gà chiên Tiểu Thỏ đưa cho anh lên, giật giật khóe miệng nói: "Lượng công việc quá lớn, nhân viên không đủ nghiêm trọng."

??

Trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn ngập dấu chấm hỏi.

Trình Chi Ngôn cười cười, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: "Mặc dù anh có gần ba năm thời gian không có ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn có truyền thuyết về anh như cũ...."

"..."

Tiểu Thỏ lập tức đầu đầy đầu đầy hắc tuyến rồi.

Này không phải biến đổi phương thức khen ngợi chính mình lợi hại sao.

"Kia làm sao bây giờ??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, chần chờ một phen, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy một tháng này anh bận nghe điện thoại, là vì lượng công việc quá nhiều, cho nên anh chỉ có thể tự mình ra trận?"

"Không sai biệt lắm đi..." Trình Chi Ngôn nắm chân gà trong tay, động tác lịch sự cắn một ngụm, sau đó thản nhiên nói: "Bất quá không tồi, chờ thêm xong rồi lễ quốc khánh, chính là thông báo tuyển dụng, đến lúc đó có thể lại tuyển nhiều người tới đây một chút.

"Uh`m." Đôi mắt Tiểu Thỏ xoay xoay, không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới Cố Rừng Tịch.

"Được rồi, ăn nhanh lên đi, ăn xong chúng ta còn đi công ty một chuyến, anh phải nhìn bọn họ đem cái hạng mục này hoàn thành." Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, trong thanh âm mang theo một tia xin lỗi nói, "Anh đưa em đi nhà trọ trước, em ở nhà chờ anh."

"Không cần." Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tiểu Thỏ lập tức phủ quyết đề nghị của anh.

Trình Chi Ngôn nhìn cô, hơi hơi nhíu mày.

"Em...Em cũng muốn cùng đi công ty với anh..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn anh.

Dù sao đã hơn mười ngày không có nhìn thấy anh, cô chỉ muốn dựa vào bên cạnh anh, cho dù là nhìn anh cũng được.

Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý rồi.

Tiểu Thỏ đem đống đồ vật trước mặt mình giải quyết hết, đưa tay sờ sờ bụng mượt mà chính mình, thỏa mãn thở dài một hơi, Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, đưa tay ôm chầm bờ vai cô nói: "Đi thôi?? Ăn no sao??"

"Ăn no rồi!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, ngoan ngoãn theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn đi ra ngoài.

Vừa rồi bọn họ vào nhà ăn, vẫn lại là cảnh sắc đúng lúc mặt trời xuống núi, giờ phút này từ trong tiệm đi ra, bên ngoài đã toàn bộ đen lại.

Một cái đèn đường mờ nhạt ở trên đường cái uốn lượn vẫn kéo dài đến chỗ rất xa.

Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trên áo sơmi trắng Trình Chi Ngôn, làm áo sơmi nhiễm lên một tầng màu quất nhàn nhạt, Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh cao ngất, không hiểu cảm thấy có chút đau lòng.

Rõ ràng là tương lai hai người bọn họ, hiện tại cũng chỉ có anh một mình dốc sức làm.

Cô nhiều hi vọng chính mình có thể nhanh lớn lên, nhanh tốt nghiệp, bắt đầu công việc nhanh lên, như vậy mới có thể giúp anh gánh vác một phần áp lực a...

"Làm sao vậy, như thế nào đứng ở nơi đó không đi rồi hả??" Trình Chi Ngôn đi về phía trước hai bước, cảm giác Tiểu Thỏ tựa hồ không có theo tới, liền quay đầu lại hướng tới cô xem qua đi.

Dưới bóng đêm, trên gương mặt anh là tràn đầy ôn nhu, đôi mắt trong suốt giống như có thể nhìn thấu toàn bộ sự vật thế gian.
Bình Luận (0)
Comment