Editor: May
Hơn nữa chẳng phân biệt được thời gian chẳng phân biệt được trường hợp nói đủ loại lời nói ái muội làm cho người cảm giác mặt đỏ tim đập dồn dập.
Tiểu Thỏ thật sự là chán ghét anh, rõ ràng trước kia là một quân tử khiêm tốn nhún nhường, sao đột nhiên liền biến thành đại hôi lang chứ.
"Đang suy nghĩ gì??" Trình Chi Ngôn thấy cô vừa không có xem phim tv, cũng không có nhìn ngoài cửa xe, chỉ là cúi đầu, tựa hồ đang suy tư cái gì đó, vì vậy liền mở miệng hỏi cô.
"Đang suy nghĩ về anh." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc anh một cái.
"Nghĩ về anh cái gì??" Khóe môi Trình Chi Ngôn câu dẫn ra một đường cong nhàn nhạt, nói với Tiểu Thỏ mở trừng hai mắt: "Nghĩ tới tối ngày hôm qua có hài lòng với biểu hiện của anh hay không à??"
"Anh tránh ra!!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ lập tức đỏ rực, cô nhịn không được duỗi tay đẩy Trình Chi Ngôn một phen, sau đó nghiêng đầu đi căm giận nói: "Sao anh lại như vậy hả, trước kia rõ ràng là một quân tử hết sức đứng đắn nhẹ nhàng, sao đột nhiên lại trở nên cầm thú như thế chứ??"
Trình Chi Ngôn nghe được lời nói của Tiểu Thỏ, khẽ ngơ ngác một chút, sau đó nhíu mày, trong giọng nói mang theo một tia ý cười hỏi: "Anh cầm thú??"
"Chính là anh!!" Dù sao Tiểu Thỏ nói cái gì cũng không nhìn anh, một mình lầu bầu nói: "Cầm thú cầm thú cầm thú!!"
"Ha ha." Trình Chi Ngôn cúi đầu bật cười.
Một hồi lâu sau, Tiểu Thỏ nghe được giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính của anh nhẹ nhàng vang lên ở bên tai mình nói: "Xem ra anh phải cho em kiến thức một chút cái gì gọi là thật sự cầm thú."
"!!!"
Tiểu Thỏ vẻ mặt khiếp sợ xoay đầu lại, nhìn ánh sáng lóe lên trong đôi mắt trong suốt kia, trong nội tâm đột nhiên hiện lên một tia dự cảm không ổn.
Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại cười ôn nhu với cô một tiếng, quay đầu đi, bắt đầu vặn cao tiết mục truyền thanh radio trên xe, không để ý cô nữa.
Lại chờ khoảng nửa tiếng, dòng xe chạy nhìn không thấy điểm cuối phía trước, cuối cùng bắt đầu chậm rãi chuyển động.