Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 92

"Tại sao vậy, trong nhà cũng chỉ có em và mẹ, tùy ý trần truồng chạy cũng không có vấn đề gì mà..." Tiểu Thỏ có chút không rõ nhìn anh nước chanh, xoay người một cái nhảy khỏi giường, chạy đến trước tuổi quần áo của mình, bắt đầu lục tìm quần-trong.

"Anh không ở lại đây nữa..." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ lục tung tự quần áo, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tiểu Thỏ, thấy thật không còn gì để nói: "Anh chỉ quan tâm một điểm, đã lớn vậy rồi, đừng bắt anh phải mặc quần áo cho em vậy nữa, lúc ba tuổi anh có thể mặc cho em, nhưng giờ đã sáu tuổi, sao anh có thể mặc cho em mãi được?"

"Tại sao em sáu tuổi thì anh không thể mặc quần áo cho em?" Tiểu Thỏ vừa mặc quần-trong vừa không hiểu nhìn Trình Chi Ngôn, nó: "Chờ lúc mười sáu tuổi, hai mươi sáu tuổi, em cũng muốn anh mặc cho em!"

"..."

Trình Chi Ngôn nhất thời không phản bác được gì.

"Em mặc xong rồi, nhưng sao anh nước chanh lại đứng quay mặt vào tường vậy?" Tiểu Thỏ mặc đồ xong, đi vòng lại đến trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt kỳ quái hỏi anh: "Ơ, mặt anh nước chanh đỏ rồi kìa, anh bị bệnh sao?"

"Không..." Trình Chi Ngôn khẽ cúi đầu, thấy TiểuThỏ đi chân trần đứgđứng trên sàn nhà, nhịn không được nhíu mày nói: "Đi lấy dép xỏ vào đi."

"Dạ..."

Tiểu Thỏ đàng hoàng đi xỏ dép.

Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, đứng sau lưng Tiểu Thỏ, lời nói thấm thía: "Tiểu Thỏ, bây giờ em đã lớn, phải biết thân thể con gái không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy được."

"Nhưng anh nước chanh không phải người khác. " Tiểu Thỏ vô tội nhìn anh.

"Nhưng anh là con trai, thì Mn thể con gái không thể tùy tiện để con trai thấy được." Trình Chi Ngôn nhẫn nại giải thích cho Tiểu Thỏ: "Chẳng lẽ lúc ở nhà trẻ em cũng đi ngủ mà không mặc đồ sao?"

"Không phải ạ." Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cô giáo nói, không mặc đồ thì chính là lưu manh."

"Vậy sao vừa nãy em còn..."

"Em chỉ quên mang khăn tắm và đồ ngủ thôi mà..." Tiểu Thỏ chu đôi môi đỏ hồng, không cam tâm nói: "Với lại, ba em cũng là con trai, lúc em còn nhỏ, không phải cũng trần truồng để ba mặc quần áo sao?"

"Việc đó không giống."

"Có chỗ nào không giống?"

"Ba em là người thân của em..."

"Anh cũng là người thân của em."

"..."

Trình Chi Ngôn đột nhiên phát hiện mình không có cách nào tiếp tục cuộc nói chuyện này, sau cùng, anh thở một hơi thật dài,vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Dù sao sau này cũng không được trần truồng chạy lung tung trong nhà như vậy nữa, có nghe hay không?"

"... Dạ." Tiểu Thỏ tâm không cam tình không nguyện gật đầu.

Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn cô bé một lúc lau, quảnhiên vẫn nhịn không được cười cười đi ra, lắc đầu nói: "Lại nói, dù sao cũng còn con nít, chẳng có gì đẹp..."

"Dạ? " Tiểu Thỏ nghe được câu này, không hiểu ngẩng đầu lên, hỏi: "Là sao ạ?"

"Không có gì." Trình Chi Ngôn ngưng cười, suy nghĩ một chút rồi nói với cô bé: "Có giận anh không?"

Tiểu Thỏ lắc đầu.

"À, tuần này Lục Hạ Phong sinh nhật, có mời em ăn cơm, em có đi không?" Trình Chi Ngôn thuận thế ngồi lên giường Tiểu Thỏ, ánh mắt ôn nhu nhìn cô bé, hỏi.

"Có bánh ngọt không ạ?"

"Có."

"Có đồ chơi không ạ?"

"Trên lý thuyết thì có."

"Vậy thì đi, đi ạ!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu liên tục.
Bình Luận (0)
Comment