Editor: May
Vì vậy, cô nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt nói: "Cảm ơn..."
Cố Trừng Tịch cười cười, xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm về phía cô.
Trình Thi Đồng rón rén nằm sấp trên lưng anh, sau đó nói nhỏ một tiếng: "Được rồi."
"Ừ." Cố Trừng Tịch hơi dùng sức một chút, liền đứng lên.
Đầu Trình Thi Đồng liền kê trên bờ vai anh, cô nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi Cố Trừng Tịch: "Tối ngày hôm qua... anh cũng là cõng em như thế đi..."
"..." Bước chân đi tới cửa kiểm an của Cố Trừng Tịch hơi dừng một chút, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Tối ngày hôm qua... Xin lỗi..."
"Anh không cần nói xin lỗi..." Trình Thi Đồng thở dài một hơi nói: "Loại chuyện như vậy..."
Cô nói phân nửa, vẫn là không biết nên nói tiếp cái gì.
Cố Trừng Tịch cũng trầm mặc, không nói lời nào.
Qua kiểm an, đến cửa lên máy bay, sau khi chờ trong chốc lát, liền bắt đầu kiểm vé lên máy bay.
Mãi cho đến máy bay cất cánh trong nháy mắt đó, Trình Thi Đồng cuối cùng nhịn không được, nhìn thoáng qua bàn tay Cố Trừng Tịch gác ở trên tay vịn, nắm chặt lại.
Cô thực... Trong lòng quá sợ hãi... Giờ khắc này, vô luận là ai, chỉ cần có thể cho cô một chút an ủi và ủng hộ, cô cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt...
Thân thể Cố Trừng Tịch trong nháy mắt cứng một cái, sau đó cầm ngược tay cô.
Tay cô, mềm như vậy, nhỏ như vậy, lạnh như vậy...
Trong nháy mắt đó, anh thậm chí hy vọng, máy bay có thể liên tục bay trên trời như vậy, vĩnh viễn không cần hạ xuống.
Máy bay bay lên không trung không bao lâu, Trình Thi Đồng thật sự là chịu không được, liền trực tiếp ngủ đi.
Cố Trừng Tịch quay đầu, nhìn đầu lông xù của cô tựa ở bả vai của mình, trong nội tâm nhịn không được từng đợt đau lòng.