Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 982

Editor: May

Trình Thi Đồng quay đầu sang, nhìn băng vải quấn lấy trên đầu trên người Cố Ninh Thư, cuối cùng nhịn không được cười lên, nói với anh: "Xấu chết."

Trên khuôn mặt tái nhợt kia của Cố Ninh Thư, lập tức hiện ra một tia đỏ ửng nhàn nhạt, coi như là dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, anh đại khái cũng tưởng tượng ra được bộ dáng chật vật bây giờ của mình.

"Đừng nhìn..." Ánh mắt anh chuyển dời từ trên mặt Trình Thi Đồng đến nơi khác, có chút thẹn thùng thấp giọng nói.

"Phải nhìn." Trình Thi Đồng trừng một đôi mắt đỏ rừng rực nhìn anh, một hồi lâu sau, nhịn không được, nước mắt lại chảy ra nói: "Sao anh lại ngốc như thế, chính mình đều chẳng quan tâm, còn muốn đi quản người khác."

Cố Ninh Thư nghe được nghẹn ngào trong giọng nói của anh, xoay đầu lại, ánh mắt có chút bối rối nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng nói: "Đồng Đồng... Đừng khóc..."

"Anh nhanh tốt lên... em liền không khóc..." Trình Thi Đồng vừa lau nước mắt, vừa hung hiểm nói với Cố Ninh Thư.

"Ừ... Anh sẽ..." Giọng nói Cố Ninh Thư cúi đầu đáp một tiếng.

Trình Thi Đồng ở lại bệnh viện này thêm mấy ngày, trong lúc đó Cố Ninh Thư chỉ là liên tục sốt nhẹ, tinh thần thoạt nhìn ngược lại tốt hơn trước rất nhiều.

Sau khi xác định anh không có việc gì, Trình Thi Đồng liền ngồi máy bay về thành phố Z.

Khi máy bay lần nữa bay lượn ở trên trời, cô nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, chỉ hy vọng năm 2013 có thể thuận buồm xuôi gió.

Lúc đó, trong khu nghĩa trang thành phố Z, Tiểu Thỏ đang đứng ở một chỗ trước bia mộ ngẩn người.

Trên bia mộ có ảnh chụp bà ngoại cô, người trong tấm ảnh đang vẻ mặt hiền lành cười nhìn cô.

Mấy ngày này, không làm gì, cô liền thường chạy tới khu nghĩa trang tư nhân này, sau khi đến liền đứng trước bia mộ bà ngoại, không nhúc nhích.

Đây đã là lần thứ hai trong đời của cô, sinh ly tử biệt với người thân.

Lần đầu tiên, là khi cô ba tuổi, ba qua đời.

Khi đó cô còn còn nhỏ, ký ức trong đầu đã mơ mơ hồ hồ, mặc dù khi còn bé thương tâm hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, cũng dần dần quên cảm giác thương tâm lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment