Editor: May
Ai da... Thật là nhột...
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy nơi đầu ngón tay anh tiếp xúc gò má của mình, giống như có người cầm lấy cọng lông lắc lư.
"Bộ dáng nhu thuận như thế, thật là làm cho người nhịn không được muốn hôn một cái..." Trình Chi Ngôn vừa nói, vừa ấn cánh môi ấm áp của mình ở trên gương mặt mềm mại của cô, sau đó cứ cọ như vậy, thỉnh thoảng hôn môi cô một cái.
"..."
A a a a!! Anh rốt cuộc muốn làm gì hả!!
Tiểu Thỏ cảm giác mình sắp nhịn không được...
Trình Chi Ngôn nhìn cô nhắm hai mắt lại, đang không ngừng chuyển động, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười.
Tựa hồ là ngại đùa giỡn cô còn chưa đủ, một bàn tay thon dài khác của anh, thuận cổ thon dài của cô, chậm rãi thăm dò vào trong áo ngủ của cô.
Sau đó đầu ngón tay quẹo cua một cái, hoàn toàn dừng lại ở trên mềm mại của cô, tiếp tục không nặng không nhẹ vuốt ve.
Còn như vậy nữa, Tiểu Thỏ cảm giác mình thật sự là không thể nhẫn nhịn.
Cô thoáng mở hai mắt ra, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh làm gì??"
"Không phải em đang ngủ sao?" Trình Chi Ngôn mặt mỉm cười nhìn cô, bàn tay kia lại vẫn thăm dò ở trong áo ngủ của cô, không có lấy ra.
"Em ngủ, anh có thể muốn làm gì với em thì làm sao!?" Mắt Tiểu Thỏ trừng bàn tay anh vẫn đang duỗi ở trong áo ngủ, sau đó tức giận kéo bàn tay ra nói: "Anh đây chính là đang đùa - lưu - manh!! Cho dù em thực ngủ, anh như vậy, cũng sẽ đánh thức em."
"A... Liền coi như em thực ngủ??" Trình Chi Ngôn thu hồi tay mình, ngồi thẳng lên, giống như cười mà như không nhìn cô, sau khi lặp lại lời cô vừa nói lần nữa, thấp giọng hỏi: "Cho nên... thật ra mới vừa rồi em là đang giả bộ ngủ??"
"Ách..." Tiểu Thỏ liền giật mình, không nghĩ tới chính mình lại có thể sẽ bị lời nói của Trình Chi Ngôn bao lấy.