Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 5

Lúc chủ nhiệm Ngô biết chuyện hai người đổi chỗ thì đã qua hai tiết rồi, lão Ngô cảm thấy bản thân đã gặp được khiêu chiến mới khi chủ nhiệm lớp một.

-

Trong những năm làm chủ nhiệm, lão Ngô không phải chưa gặp qua những tên kiêu ngạo, kiêu ngạo tận trời luôn cũng có. Năm ngoái còn có cháu của một vị lãnh đạo tên Nhạc Thiên Tứ, thành tích thì bình thường nhưng lại được nhét vào lớp trọng điểm.

-

Lão lên kế hoạch liệt kê ra đủ mọi loại bằng chứng phạm tội của tên học sinh ngỗ ngược này, buộc hiệu trưởng phải khai trừ Nhạc Thiên Tứ, kết quả ai biết được trong lớp ngọa hổ tàng long, Nhạc Thiên Tứ đụng vào một nhân vật không nên đụng, lại còn chọc giận người ta.

Mấy việc công và tư của vị lãnh đạo kia bị người ta bắt thóp, nhanh chóng bị buộc từ chức, Nhạc Thiên Tứ không còn mặt mũi ở lại nên phải chuyển trường.

Nhạc Thiên Tứ đương nhiên không thể so sánh với Tạ Ánh An, không nói đến thành tích của cậu khiến các thầy cô thiên vị, mà còn là chức vị của ông ngoại cậu so với bác của Nhạc Thiên Tứ còn cao hơn mấy bậc...

Tạ Ánh An đi học không đi muộn về sớm, chỉ là thiếu niên này có chút hờ hững, làm thầy chủ nhiệm, lão Ngô sao có thể để học sinh tâm đắc của mình không hòa đồng như vậy.

Lúc mới bắt đầu, lão Ngô còn thử tìm bạn cùng bàn cho cậu nhưng cậu lại nói không thích ngồi gần người khác nên từ chối, sau này ông cũng trực tiếp xếp mấy người ngồi cùng cậu nhưng cũng chẳng ngồi được đến ngày thứ hai.

Lão Ngô khuyên bảo Tạ Ánh An hết nước hết cái, nói Tạ Ánh An nên cùng bạn học giúp đỡ lẫn nhau, lúc ấy, Tạ Ánh An không nhẫn nại mà nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: nhà trường quy định học sinh có thành tích tốt phải giúp đỡ bạn có thành tích kém sao?

Lão Ngô tức gần chết, cuối cùng đành mặc kệ cậu, năm nay ông thấy có học sinh mới chuyển đến, trái tim đã chết của ông lại bị k1ch thích sống trở lại, ai biết được ông vừa mới quay đi thì Tạ Ánh An đã kéo Lý Thanh Nhiễm đến ngồi cùng, Lý Thanh Nhiễm ngồi cùng cậu thì có chỗ nào tốt chứ?

Lý Thanh Nhiễm có kỉ luật, về phương diện học tập cũng không làm giáo viên nhọc lòng, hơn nữa cô còn sẵn sàng dạy dỗ đám học sinh có tính kỉ luật kém, điểm này so với Tạ Ánh An thì hai người họ giống như không cùng một thế giới.

Trong văn phòng------

Lão Ngô nhìn Tạ Ánh An với Lý Thanh Nhiễm đang đứng trước mặt, ông hắng giọng, bày ra dáng vẻ của thầy chủ nhiệm: "Nói đi, tại sao hai em lại đổi chỗ?"

Thanh Nhiễm nhìn trộm sang Tạ Ánh An đứng bên cạnh, cậu ta đứng một cách lười biếng, hai mắt cụp xuống, lông mi dài và cong che đi cảm xúc bên trong, cậu không có ý định mở miệng.

Thanh Nhiễm không thể bỏ mặc câu hỏi của lão Ngô giống cậu, cô cứng ngắc đáp: "Thầy ơi, bởi vì thành tích toán lý hóa của em không tốt nên bạn học Tạ Ánh An có thể giúp em bổ túc ạ."

Tạ Ánh An nhìn đỉnh đầu cô, khóe miệng nhếch lên.

Bàn tay cầm cốc nước của lão Ngô dừng lại giữa không trung, biểu tình của ông cùng với toàn lớp học khi nghe thấy câu nói kia của Tạ Ánh An giống nhau như đúc, càng làm ông kinh ngạc hơn là câu nói này do Tạ Ánh An - người mà mấy tháng trước còn nhắc đến cả nội quy trường học đã nói ra, ông lại nhìn hai đứa nhóc trước mặt rồi đánh giá.

Ông nghi ngờ: "Hai em yêu sớm hả?"

Hai từ "yêu sớm" này, từ trước tới nay Thanh Nhiễm đều chưa nghĩ đến, càng đừng nói đến đối tượng yêu sớm lại là nam chính Tạ Ánh An trong sách, điều này không có khả năng.

Lần này hai người đều mở miệng đồng thanh trả lời lão Ngô: "Không ạ."

Trả lới ăn ý như vậy lại càng làm lão Ngô nghi ngờ hơn.

Tạ Ánh An thấy mặt Thanh Nhiễm đỏ hồng rồi mới đứng thẳng dậy, cậu nhìn thẳng vào mắt lão Ngô, giọng điệu nghiêm túc: "Bởi vì em lớn lên cùng Lý Thanh Nhiễm, trong lớp em chỉ không có bài xích với bạn, ngồi cùng bàn với bạn ấy còn hơn là ngồi cùng bàn với những người vớ vẩn khác."

Người vớ vẩn khác!

Lão Ngô: "..."

Sau một khoảng thời gian do dự, lão Ngô thở nhẹ một hơi, xua tay ra hiệu cho họ quay về.

Lý Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An cùng đi ra, bọn họ vừa ra đến hành lang thì chạm mặt với một bạn học nam, Tạ Ánh An với cậu bạn kia gật đầu chào hỏi rồi đi ngang qua nhau.

Sau khi rời đi, Thanh Nhiễm mới quay đầu nhìn lại bóng lưng gầy gò của bạn học kia, cô quen biết người này, cậu ta là nhân vật phản diện lớn trong sách - Quý Ngạn Thần.

Thời gian trôi qua quá lâu, dù cho trí nhớ Thanh Nhiễm tốt thì cũng không thể nhớ hết nội dung trong sách, nhưng cô vẫn luôn hiếu kì về nhân vật Quý Ngạn Thần được miêu tả trong sách.

Tình cảm của tác giả với nhân vật Quý Ngạn Thần này có lẽ là vừa yêu vừa hận, anh ta dưới ngòi bút của tác giả là một thanh niên có chí khí, trí tuệ sáng suốt, gia cảnh giàu có  hưng lại mắc chứng tự kỉ nhẹ, không hòa nhập với thế giới.

Trong sách không viết nhiều về thiếu niên này, chỉ viết từ khi anh học cao trung năm ba, tướng mạo khôi ngô, tính cách ôn hòa, thành tích xuất sắc, gia thế hiển hách, đến các vị lãnh đạo trong bộ giáo dục cũng phải kiêng dè.

Phần cuối sách mới viết kĩ một chút, Quý Ngạn Thần tự mình mở một công ty, anh ta là một kì tài kinh doanh, công ty của anh ta phát triển phần mềm, vừa tốt vừa xấu, có ảnh hưởng rất lớn đến xã hội.

Quý Ngạn Thần không thích nữ chính trong sách, không, anh ta căn bản không hiểu thích là gì, trong sách viết trước khi anh tự tử năm hai mươi chín tuổi cũng chưa thích ai cả.

Người cô độc như anh ta không hiểu sao lại kết thù với Tạ Ánh An, anh ta gây khó dễ cho nam nữ chính khắp nơi, mặc dù không tổn hại gì lớn nhưng cũng làm bọn họ vướng tay vướng chân, đau đầu mệt óc một khoảng thời gian.

Sau khi về chỗ, Thanh Nhiễm kéo kéo cánh tay Tạ Ánh An như lúc ở nhà, hỏi: "Sao cậu lại quen biết học trưởng Quý vậy?"

"Học trưởng Quý?"  Tạ Ánh An nhắc lại ba chữ này, cậu nhìn gương mặt đầy hiếu kì của Thanh Nhiễm, lạnh nhạt nói: "Ông nội Quý Ngạn Thần với ông ngoại tôi là chiến hữu."

"Là vậy à." Thanh Nhiễm gật đầu hai cái, lòng hiếu kì được thỏa mãn, cô lấy quyển sách vật lý từ chồng sách cao cao xuống, chuẩn bị xem trước nội dung bài học.

Vừa mở quyển sách ra thì tay cô bị những ngón tay thon dài giữ chặt lại, Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tạ Ánh An đầy nghi hoặc.

"Sao cậu lại quen Quý Ngạn Thần?"

Tạ Ánh An biết Thanh Nhiễm ở trường rất khiêm tốn, ngoài việc học ra cô không chú ý đến những tin bát quái khác, hết cả nửa học kì mà cô còn chưa nhớ hết tên các bạn trong lớp, tại sao lại quen biết được Quý Ngạn Nhất học năm ba?

"Nghe Nguyễn Nhuyễn nói qua về Quý thần nên ghi nhớ."

Có bạn cùng bàn là người hóng chuyện tài ba, chuyện lớn nhỏ trong trường đều biết, Thanh Nhiễm ban đầu cũng không biết đến Quý Ngạn Thần. Nửa kì một năm ba, Quý Ngạn Thần tham gia mấy trận đấu học sinh giỏi toán học, lúc thi đấu, anh ta trận nào cũng giành chiến thắng cuối cùng, luôn đứng hạng nhất, sau đó được tuyển thẳng vào đại học B.

Không biết ai đó đã quay trộm lại video thi đấu, mặc dù quay không tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn rõ thiếu niên trong video tốc độ giải đề rất nhanh, lối tư duy cũng vô cùng rõ ràng, phương pháp giải đề được rút gọn đi, độ chính xác lên đến trăm phầm trăm, người này chính xác là siêu nhân, có thể phong thần luôn cũng được.

Kể từ lúc đó mà Quý Ngạn Thần trở thành Quý thần trong mắt Nguyễn Nhuyễn với các em gái trong trường.

Nguyễn Nhuyễn là nhan khống (người mê muội nhan sắc; bên cạnh đó người mê giọng nói là thanh khống), Quý Ngạn Thần lại đẹp trai, nhưng cặp kính gọng đen to bản cùng tóc mái dài đã làm giảm đi một nửa diện mạo của anh, có điều nam sinh có thực lực chân chính thì không cần nhan sắc quá cao, não dùng được là tốt rồi, vẻ bề ngoài cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.

"Quý thần?" Tạ Ánh An chế nhạo một tiếng, thả lỏng ngón tay giữ sách của Thanh Nhiễm, ngồi về chỗ không nói chuyện nữa.

Thanh Nhiễm nhìn ngang sang thấy Tạ Ánh An đang quay lại nhìn Nuyễn Nhuyễn, mặt cậu càng lúc càng đen, không biết đang nghĩ cái gì.

Tạ Ánh An nghĩ đến thứ Nguyễn Nhuyễn muốn cho Lý Thanh Nhiễm xem trên diễn đàn trường học, trên đó là chuyện tình cảm của cậu với Lý Thanh Mặc,  dù cậu đã hack diễn đàn trường xóa bài viết nhưng những thứ ghê tởm đó vẫn tồn tại trong tâm trí cậu, tối đó quay về, cậu còn gặp ác mộng nữa.

Bây giờ cậu nghĩ lại quả nhiên là xóa sớm quá, cậu nên để Lý Thanh Mặc xem, không thể để chỉ có một mình cậu thấy ghê tởm.
Bình Luận (0)
Comment