Cha vào kinh dự đại điển đăng cơ của tân Hoàng, khi về mang theo một nữ nhân yêu diễm.
Nữ nhân này thân hình mảnh mai cao ráo, khuôn mặt tinh xảo như hồ ly tinh hút tinh khí người ta trong thoại bản, đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ.
"Gia Vũ, đây là thiếp cha mới nạp ở kinh thành, tên là Lý Cảnh, sau này nàng ấy sẽ là di nương của con."
Trong đầu ta ầm một tiếng, như vừa nổ tung vậy.
Ta không thể tin nổi nhìn cha.
Cha và mẹ yêu thương nhau sâu đậm, từ sau khi mẹ mất, cha không tái hôn.
Vậy mà bây giờ cha đột nhiên mang về một nữ nhân.
"Cha..." Ta cắn môi, đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên.
Trên mặt cha lướt qua một chút giãy dụa.
"Gia Vũ, di nương con không cha không mẹ, rất đáng thương, sau này con phải đối xử tốt với nàng ấy, đừng có thất lễ."
Ta đau lòng đến mức toàn thân run rẩy.
Ta đã nghe rất nhiều câu chuyện về mẹ kế ngược đãi nữ nhi, nhưng chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Bờ môi đỏ thắm của Lý Cảnh khẽ cong lên, bàn tay trắng nõn thon dài vuốt ve má ta, giọng điệu dịu dàng: "Gia Vũ, sau này di nương sẽ đối xử tốt với con."
Lý Cảnh cao hơn ta một cái đầu, khi ta ngẩng lên nhìn, trong đôi mắt đào hoa xếch của Lý Cảnh dường như chứa đựng những cảm xúc dữ dội.
Rõ ràng rất xinh đẹp tinh tế, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy sợ hãi, lùi lại nửa bước.
Thấy vậy, Lý Cảnh không tức giận, ngược lại ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Ta cảm thấy càng sợ hơn.
"Không sao, thời gian sẽ chứng minh lòng người, lão gia, ta sẽ khiến Gia Vũ chấp nhận ta."
Giọng Lý Cảnh trầm thấp, không giống như nữ nhân bình thường.
Nghe vậy, ta mặt lạnh tanh, như đối mặt với kẻ thù.
Trong thoại bản đều nói, mẹ kế trước mặt cha thì dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng trước mặt kế nữ lại hung ác độc địa.
Lý Cảnh chắc chắn đang diễn cho cha xem.
Sau khi về phòng, ta càng nghĩ càng tức, nằm sấp trên giường nức nở.
Nha hoàn Tiểu Điệp đưa tới một chén nước: "Quận chúa, đừng khóc nữa, nếu phu nhân nhìn thấy chắc sẽ đau lòng lắm."
Ta ngồi dậy, khóc đến nấc lên: "Nhưng cái đồ Lý Cảnh đó nhìn là biết khó ở chung rồi, ta thật sự sợ nàng ta ngược đãi ta, ta rất nhớ mẹ."
Tiểu Điệp vỗ vỗ lưng ta, lấy khăn lau sạch nước mắt trên mặt ta: "Nếu tiểu thiếp kia dám bắt nạt Quận chúa, chúng ta sẽ mách với lão gia! Người là Quận chúa do tiên Hoàng khâm phong, nàng ta dám bắt nạt người, cũng phải hỏi một tiếng xem tiên Hoàng có cho phép không."
Nhắc đến tiên Hoàng, trong đầu ta có một chút hoảng hốt.
Năm xưa khi cha làm Tướng quân, đánh đâu thắng đó.
Tiên Hoàng sợ cha công cao chấn chủ, đành thu hồi binh quyền, phong cho cha làm Vương gia khác họ, ban cho một miếng đất phong, cách kinh thành rất xa.
Đêm hôm đó, tiên Hoàng thiết yến mừng công cho cha.
Ta lúc ấy mới sáu tuổi, vừa nhìn lên đã thấy Thái tử điện hạ Tạ Thừa Cảnh ngồi bên cạnh tiên Hoàng.
Tạ Thừa Cảnh mười hai tuổi, sinh ra đã mang khí chất long phượng, tuấn tú phi phàm, khí chất tuyệt nhiên không phải người thường có thể sánh được.
Một ánh mắt khó quên được.
Ta ghi nhớ hắn trong lòng, nhớ suốt mười năm, dù dung mạo có hơi mờ nhạt, nhưng ta vẫn...
Có chút muốn gả cho hắn.
Nhưng hắn đã chết, c.h.ế.t vào ngày đăng cơ.
Ngày Tạ Thừa Cảnh đăng cơ, thúc thúc ruột của hắn mưu phản, g.i.ế.c sạch thân vệ của hắn, rồi c.h.é.m Tạ Thừa Cảnh thành nhiều mảnh.
Khi nhận được tin, ta khóc suốt cả đêm.
Bây giờ nghĩ lại, gần đây thật sự có quá nhiều tin xấu.
3
Dù đã đắp đá lên mắt, nhưng cha ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra ngay.
Trên bàn ăn.
Cha thở dài bất lực: "Gia Vũ, con tội gì mà lại khổ sở thế này?"
Nước mắt lại lăn dài, ta đỏ mắt, lại hỏi cha: "Cha, Thái tử điện hạ... thật sự đã không còn nữa sao?"